Chương 4

Bọn họ tuyệt không cho phép Ôn Dư ghen ghét anh trai, phẩm cách ác liệt như vậy xuất hiện trên người con gái của họ quả là không thể tưởng tượng được. Không hề nghi ngờ, Ôn Dư chính là thứ tàn phẩm.

Ôn Cẩm Sanh nhìn nhìn sau lưng cô, đạm mạc nói: “Cậu tới.”

Ôn Dư dùng hết sức lực nghẹn lại tiếng khóc thút thít, sợ hãi khiến cô đem nước mắt nghẹn lại quanh hốc mắt, trong cổ họng nghẹn ra thanh âm rách nát. Cô rất sợ cậu nhỏ, cậu nhỏ đối với tất cả mọi người đều rất hào phóng nhưng mà đối với Ôn Dư lại rất nghiêm khắc.

Bởi vì mẹ không thích Ôn Dư, cậu nhỏ vì vật nhìn thấy cô cũng luôn chán ghét nhíu mày. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Ôn Dư không dám nhìn sắc mặt cậu nhỏ, chỉ cảm thấy khó mà chịu nổi.

Cậu nhỏ là nhỏ nhất của thế hệ trước, so với Ôn Cẩm Sanh lớn hơn tám tuổi, khi đó đã là thiếu niên học trường quốc tế. Hắn phá lệ cao gầy, kế thừa phần tinh xảo chói mắt từ mẹ, bả vai phẳng phiu, dáng người tiêu chuẩn. Mà đôi mắt hắn hơi nhếch lên, đuôi mắt tinh tế, tròng mắt lộ ra ngạo khí cùng khôn khéo của người bề trên.

“Thế nào, trộm đồ?” Thanh âm cậu nhỏ từ trên đỉnh đầu Ôn Dư truyền đến, hắn châm biếm nhìn Ôn Dư, “Trí nhớ sao lại không dài được vậy, khó trách chị sẽ tức giận như vậy.”

Ôn Dư nhịn không được phản bác, nước mắt lại như hạt châu rơi trên mu bàn tay: “Không phải trộm! Con không hề trộm! Con chỉ là tức giận...”

“Sau đó đem đồ phá hỏng rồi?” Cậu nhỏ từ bên người cô đi qua.

Ôn Dư nhìn thấy ống quần xanh xám của hắn, hắn còn đang đi học, đây là chế phục của trường học tư lập, rất bắt mắt, còn có huy hiệu trường xinh đẹp. Trên người hắn có một cỗ khí vị giống như bạc hà, thanh tân thoải mái, có chút hương vị chua chua ngọt ngọt.

Hắn dùng mũi châm chạm chạm đầu gối Ôn Dư: “Không phải đồ của mình thì đừng có tùy tiện đυ.ng vào, giờ thì tốt rồi, vừa lòng?”

Mặt giày có chút lạnh, Ôn Dư nhịn không được súc co rụt lại. Cậu nhỏ bắt lấy sau cổ Ôn Dư, một luồng gió lạnh tiến tới cổ cô, mà hắn không hề có tính toán giơ cao đánh khẽ, ngạo mạn khắc nghiệt như cũ.

“Nhà của chúng ta không có trộm, sửu bát quái, ngươi an phận một chút, nếu không đói chết ngươi.”

Đầu Ôn Dư choáng váng một trận, có lẽ là quỳ lâu rồi, đột nhiên đứng dậy khiến cô không kịp thích ứng. Ôn Dư khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc thật sự xấu, nhưng đây là cô: “Con không phải sửu bát quái... Con là con của mẹ, giống như anh trai... Con cũng không muốn.”

Có lẽ ghét bỏ nước mũi của cô, cậu nhỏ buông lỏng bàn tay để cô đứng đó, cô liền trơ mắt nhìn cậu nhỏ lấy ra một chiếc khăn tay lau tay một lần lại một lần.

Ôn Cẩm Sanh đứng ở bậc thang, hắn nhìn qua thật giống như điêu khắc, độ cung tóc cuộn lại cũng đúng chỗ ngứa: “Lần này là em làm sai.”

Nhìn qua công chính công bằng nhưng một câu nói ‘làm sai’ nhẹ nhàng lại chạm đến thần kinh xúc động của Ôn Dư.

Ôn Dư nhào lên, giống như dã thú nhỏ nện trên người Ôn Cẩm Sanh, cô dùng tay và hàm răng phát tiết oán hận của chính mình, khóc lại càng thương tâm, cắn cũng càng mạnh.

Nhưng cô đến đánh nhau cũng không lại Ôn Cẩm Sanh, Ôn Cẩm Sanh rất nhanh đã khiến cho cô đau đến mức buông lỏng tay.