Chương 7

Uống thuốc xong, cô liền nằm ở trên giường thư hoãn cái dạ dày đang khó chịu.Đáng tiếc không hòa hoãn được bao nhiêu, chuông điện thoại giống như đòi mạng linh linh vang lên, Ôn Dư chịu đựng đau đớn, cả người vô lực chuyển qua. Cô nhìn thoáng qua dãy số, sắc mặt càng trắng.Ngày thường sẽ không có người gọi điện thoại cho cô, di động của cô cũng lưu dãy số không đến mấy người.

Cái dãy số này càng không quen biết.

Nhưng cô biết là ai.

“Ôn Dư?” Thanh âm của nam nhân đầu bên kia trong sáng, lại lạnh nhạt tinh xảo.

Ôn Dư hít một hơi, ương ngạnh hỏi: “Chuyện gì?”

“Cô không có nổi một chút lễ phép sao? Hỏi tôi chuyện gì, có phải tôi gọi điện cho cô là đang phiền toái cô đúng không?” Nam nhân vẫn bảo trì ưu nhã khắc nghiệt như cũ, mỗi từ đều thanh lạnh, chỉ có nội dung phá lệ khó nghe, “Tôi nói cho cô một tin tức, năm nay anh trai cô tốt nghiệp đại học A, đại ca rất vui mừng, tính toán làm cho nó một hồi khánh công yến. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới.”

“Con cũng phải đi sao?” Ôn Dư đau tới nỗi thái dương đổ mồ hôi, thanh âm run nhè nhẹ.

Nhưng mặc dù vật, nam nhân đối diện cũng không nghe được một chút khác thường, “Đi hay không tùy cô. Cô đi cũng chỉ thêm mất mặt, tóm lại tôi chỉ thông báo cho cô một tiếng.”

Ôn Dư trầm mặc, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.

Cô giống như không có tư cách đi, rõ ràng là anh trai ruột của mình, trong người đều chảy dòng máu như nhau, người khác sống là bầu trời còn cô chính là hàng tàn thứ phẩm, trốn ở góc ảm đạm không ánh sáng.

Một lát sau, đốt ngón tay cô trắng bệch, “Con muốn đi, cậu.”

“Vậy thì cô đi thôi, mất mặt là chuyện của cô.” Hắn nhưng thật không rõ Ôn Dư nơi nào có được dũng khí, Ôn Dư quả thực gen biến dị, toàn bộ Ôn gia lại chui ra một mặt hàng vô dụng cực điểm như cô.

“Cảm ơn cậu...” Ôn Dư ôm bụng, nghĩ rất nhiều, rõ ràng là chuyện rất quan trọng nhưng cô là người thân thân cận nhất lại không nói cho cô. Cậu nhỏ Ôn Dư vừa bắt bẻ lại khắc nghiệt, cũng là người kinh thường cô nhất ở trong nhà, ngày lễ tết cũng đều muốn chỉ trích cô một phen, đem cô dẫm xuống bùn.

Lúc này lại chỉ có hắn nói với Ôn Dư một tiếng.

Ma xui quỷ khiến, có lẽ đau đến hồ đồ, Ôn Dư đối với điện thoại nhỏ giọng oán giận: “Cậu, dạ dày cháu đau.”

Đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu.

Khẳng định là cảm thấy đầu óc cô có bệnh.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy người bên kia giọng điệu cao cao tại thượng, “Đừng chết là được, nhớ uống thuốc.”

Nếu không có nửa câu đầu Ôn Dư khẳng định cho rằng người cậu khắc nghiệt này đổi tính. Hiển nhiên đó là không thể, hắn vẫn luôn cảm thấy Ôn Dư lớn lên xấu, đầu óc thì ngốc, tính cách còn mềm yếu, xem như rác rưởi của xã hội.

Ôn Dư nghĩ, chính mình năm đó từ trong bụng mẹ ra chậm nửa giờ, hít vào nhiều mà thở ra thì ít, rơi xuống đất còn không khóc, có lẽ nghẹn nhiều thành đồ ngốc rồi?

Sớm biết sống thành ra như vậy, một cái cuống rốn đem cô cuốn ngạt chết là xong.