Chương 37: Tránh Ra

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.

Dung Dung nhấc tay đặt câu hỏi:

- Lão sư, gia tử phải ban ngày ở tại Hồ Ly viện, ban đêm ở cùng với cha mẹ sao?

Hắn vừa nói xong, Ôn lão sư còn chưa tới nói chuyện, các bằng hữu đã lớn tiếng nói:

- Không phải! Ý của lão sư là, Gia Tử phải đi rồi!

Dung Dung, Trương Đại Chủy ba:

- Hả?

Tất cả tiểu bằng hữu đều là Trương Đại Chủy ba:

- Không tốt!

Bọn họ rốt cục cũng biết.

Thì ra hôm qua sư phụ tìm gia tử chính là vì chuyện này.

Gia Tử không cùng bọn hắn khoe khoang, là bởi vì chuyện này không dễ chơi, không dễ chơi!

Gia Tử nắm góc áo, cúi đầu, một lời không nói.

Các bằng hữu không biết bất giác hốc mắt đỏ lên, vây quanh bên cạnh hắn, gắt gao ôm lấy hắn:

- Không được, Gia Tử ngươi không thể lấy đi!

Gia Tử ta không nỡ ngươi, ngươi chớ đi, ta tặng đồ chơi của ta cho ngươi.

Dung Dung cũng ôm Gia Tử, nước mắt giàn giụa.

Gia Tử là bằng hữu đầu tiên mà hắn quen biết ở Hồ Ly viện, cũng là hợp tác sinh hoạt đầu tiên của hắn.

Mặc dù gia tử thường xuyên khoe khoang trước mặt hắn, nhưng lại không nhìn ra được một chút nào.

Gia Tử, ta cho ngươi ăn nho khô, ngươi đừng đi, cha mẹ của ngươi Mẹ khẳng định không có nho khô...

Các bằng hữu nhỏ ôm thành một đoàn, chít chít thì thầm, ý đồ giữ lại.

Thứ Thứ đứng ở bên cạnh, lớn tiếng hỏi:

- Gia Tử, là bọn hắn cướp ngươi đi, đúng không?

Lão sư Ôn đúng lúc sửa hắn:

- Thứ Thứ, không thể nói như vậy, cha mẹ của gia tử đối với hắn rất tốt.

Bọn họ có phải rất có tiền hay không? Chúng ta cũng có thể kiếm tiền.

Thứ Thứ giậm chân:

- Ta là đại ca của Phúc Lợi Viện, nghe lời ta! Bây giờ chúng ta lập tức ra ngoài kiếm tiền!

Thứ ca hô một tiếng, trăm người đáp ứng, các bằng hữu đều Rầm rầm giơ tay lên:

- Được rồi!

Lão sư Ôn sửng sốt một chút:

- Hả? Các ngươi muốn kiếm tiền như thế nào?

Thứ Thứ vô cùng nghiêm túc:

- Chúng ta cùng nhau đi ca hát kiếm tiền! Ta là Thứ ca, ta có mười tiểu đệ, một cũng không thể ít!

Thứ Sáu hỏi nhóm tiểu đệ:

- Các ngươi còn nhớ ca từ của Xuân Hiểu không?

Nhớ rõ!

Được, vậy chúng ta đi ca hát kiếm tiền, cùng gia tử cùng nhau tiêu!

Ta phụ trách ca hát!

Ta phụ trách chào hỏi khách nhân!

Dưới sự ủng hộ của Thứ Thứ, các bằng hữu nhỏ không còn bi thương, tỉnh lại, chuẩn bị đi ra ngoài kiếm tiền.

Lão sư Ôn đã sớm dự liệu sẽ có tình hình như vậy, nhưng không ngờ lại cười vui vẻ như vậy, vừa tức giận vừa cười vui vẻ.

Nàng vội vàng hô ngừng:

- Được rồi, được rồi, trời đã tối rồi, kiếm tiền cũng không phải là lừa gạt như vậy. Mọi người đến đây đi, lão sư nói với mọi người một chuyện, nghe xong chuyện, mọi người đều hiểu rõ.

Được rồi.

Bọn họ vẫn rất tin tưởng vào sư phụ của mình.

Trên thảm, sư phụ ôn ôm gia tử ngồi ở chính giữa, các bằng hữu nhỏ vây quanh ở bên cạnh.

Lão sư xoa xoa bàn tay nhỏ của Gia Tử:

- Mỗi một tiểu bằng hữu đều có ba mẹ của mình, nhưng cha mẹ và tiểu bằng hữu vừa mở đầu đã không quen biết nhau, cha mẹ đang tìm tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu cũng đang tìm cha mẹ.

Có tiểu bằng hữu vừa ra vốn đã tìm được ba ba mẹ của mình, có tiểu bằng hữu phải đến năm một tuổi mới có thể tìm được, còn có tiểu bằng hữu phải ba tuổi, bốn tuổi, hoặc là mười mấy tuổi mới có thể tìm được.

Phiên Gia nhấc tay:

- Nào sẽ không biết có tiểu bằng hữu vẫn luôn không tìm được cha mẹ chứ?

Lão sư gật đầu:

- Đương nhiên, cũng sẽ có loại tiểu bằng hữu này.

Thứ Thứ ôm tay, khốc liệt nói:

- Ta chính là loại tiểu bằng hữu này, không phải chúng ta không tìm được mẹ của cha, mà là căn bản không cần mẹ của cha. Ta là Thứ ca cô đơn.

Lão sư Ôn bất đắc dĩ cười một tiếng:

- Thứ nhất, sau này ngươi cũng sẽ cần.

Phiên Gia lại hỏi:

- Vậy vẫn luôn không tìm được bằng hữu nhỏ của cha mẹ nên xử lý như thế nào đây?

Vẫn luôn không tìm được tiểu bằng hữu của cha mẹ, còn có lão sư, có gia gia, có thúc thúc và a di, cũng sẽ thu hoạch được nhiều thứ.

Dung Dung nhìn lão sư, chớp chớp mắt.

Lão sư Ôn tiếp tục nói:

- Gia Tử đi vào thế giới này đã bốn năm rồi, vậy bốn năm qua, cha mẹ hắn vẫn luôn tìm hắn, hắn cũng luôn tìm cha mẹ hắn.

Đối với tiểu bằng hữu và cha mẹ của hắn thì đây đều là chuyện rất may mắn, bọn họ đều đang tìm đối phương, hiện tại rốt cục cũng tìm được.

Cha mẹ hy vọng mang Gia Tử về nhà, cùng nhau sinh hoạt, đây không phải là một chuyện xấu, mà là một chuyện tốt, chúng ta có lẽ chúc phúc Gia Tử.

Lão sư cúi đầu, xoa xoa tay của Gia Tử:

- Gia Tử, hôm qua lão sư hỏi ngươi, ngươi nguyện ý về nhà với cha mẹ hay không, ngươi nguyện ý không?

Ta...

Gia Tử ngẩng đầu lên, nhìn các bằng hữu, lại nhìn lão sư, nói thật:

- Lão sư, ta có chút nguyện ý...

Các bằng hữu khϊếp sợ:

- Hả?

Gia Tử nhỏ giọng nói:

- Lại có chút không muốn ý.

Thứ Sáu trả lời thay hắn:

- Đó chính là không muốn! Lão sư, Gia Tử không muốn!

Các bằng hữu phụ hoạ:

- Đúng vậy!

Gia Tử cũng gật đầu theo:

- Ta không muốn.

Lão sư lại bắt đầu đau đầu.

Nghe những lời nói vừa rồi, bọn họ không nghe vào một chút nào, lại còn xúi giục cả gia tử.

Lúc này, Dung Dung tiến lên, ngồi xuống trước mặt gia tử, nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nhìn hắn:

- Gia Tử, ngươi muốn đi không?

Ta...

Gia Tử phân vân nói:

- ... Không cần...

Ừm...

Dung Dung suy nghĩ một chút, duỗi ra tay nhỏ đặt ở trên ngực Gia Tử:

- Thật sao?

Gia Tử lắc đầu:

- Không phải thật. Ta muốn ở cùng với cha mẹ, nhưng ta cũng không nỡ để cho các ngươi, ta còn sợ hãi hoàn cảnh mới, lỡ như bên kia không có bằng hữu khác thì xử lý như thế nào? Ta không muốn đi.

Dung Dung nói:

- Vậy ngươi có thể thường xuyên qua đây nhìn chúng ta nha.

Các bằng hữu nghe thấy Dung Dung nói như vậy, đều có chút gấp:

- Dung Dung, ngươi đang nói cái gì?

Dung Dung nghiêm túc nói với Gia Tử:

- Ta hy vọng ngươi có thể đi.

Vì sao?

Cha mẹ của con tìm con thật lâu, bọn họ đối với con rất tốt, còn mua cho con ăn hamburg, hơn nữa bọn họ luôn luôn chờ đợi con, đều không nghĩ tới muốn đổi người.

Thay người?

Đúng vậy.

Dung Dung nghiêm túc gật đầu:

- Bọn họ vốn có thể chọn tiểu hài khác, Phiên Gia mạnh hơn ngươi, Thự Điều cao hơn ngươi...

??????????????????????????????????????

Gia tử cứng rắn, các bằng hữu cũng cứng rắn.

Dung Dung, rốt cuộc ngươi đứng ở bên cạnh nào?

Dung Dung tiếp tục nói:

- Nhưng bọn họ đều không đuổi ngươi đi, điều này nói rõ bọn họ không phải chỉ muốn một tiểu hài tử, bọn họ rất yêu ngươi. Bọn họ luôn luôn chờ đợi ngươi, nếu như ngươi không đi thì bọn họ nhất định sẽ rất khổ sở.

Nhưng các ngươi cũng sẽ rất khó sống.

Ta có thể nhịn được!

Dung Dung kiên cường nhịn xuống khổ sở:

- Người yêu ngươi rất ít, phải trân quý. Nếu như ngươi muốn đi thì ngươi cứ việc đi, nếu như mấy ngày nữa ngươi muốn trở về thì ngươi cũng có thể trở về, chúng ta đều sẽ hoan nghênh ngươi.

Các bằng hữu không nói lời nào.

Dung Dung nói rất hay giống như rất có đạo lý, để cho gia tử tự quyết định, nhưng bọn hắn thật sự không nỡ bỏ gia tử.

Dung Dung nói:

- Gia Tử ngươi đi ra ngoài nói chuyện là có thể nói với chúng ta chuyện bên ngoài.

Gia Tử cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Nhưng ta lại phản bội bằng hữu như vậy...

Không, chúng ta còn chưa tìm được cha mẹ, ngươi tìm được cha mẹ, làm cho chúng ta không làm được chuyện gì, rất khốc!

Gia Tử ngẩng đầu lên:

- Thật sao?

Dung Dung nặng nề gật đầu:

- Thật sự.

Gia Tử suy nghĩ một chút:

- Vậy ta ở đây mấy ngày, các ngươi cảm thấy thế nào?

Các bằng hữu cầm không cho phép chủ ý, đều nhìn về phía Thứ Thứ.

Thứ ca, ngươi quyết định đi!

Thứ Hai nhìn Gia Tử, lại nhìn Dung Dung, ôm tay, nghiêm túc suy nghĩ một chút:

- Được rồi, gia tử có thể ra ngoài rồi.

Được rồi!

Gia Tử luôn luôn khổ não rốt cục khôi phục tinh thần:

- Vậy ta đang đi ra ngoài giúp mọi người xem một chút, sau đó trở về nói cho mọi người biết cuộc sống bên ngoài.

Lão sư Ôn buông lỏng khẩu khí, lập tức chuyển chủ đề:

- Đến lúc ăn cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm tối đi.

Các bằng hữu đều có chút không tinh:

- Được rồi.

Hôm nay Gia Tử chính là tiểu bảo bảo của Phúc lợi viện.

Các bằng hữu tranh nhau muốn ngồi cùng một chỗ với hắn, đưa đồ ăn trong đĩa của mình cho hắn ăn, còn đưa đồ chơi của mình cho hắn chơi.

Gia Tử phải đi rồi.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, bọn họ sẽ không nhịn được mà khổ sở.

Ban đêm, sư phụ của Ôn gia dẫn theo gia tử cùng nhau xếp hàng ở trong ký túc xá.

Gia Tử ngồi xổm ở trước ngăn tủ, xếp xong quần áo nhỏ của mình rồi bỏ vào trong rương.

Các bằng hữu đứng ở cửa ký túc xá, khổ sở nhìn hắn.

Gia Tử đưa lưng về phía bọn hắn, giống như phát hiện bọn hắn đang nhìn hắn, cúi đầu thấp.

Lão sư Ôn khép rương lại, bỏ vào trong ngăn tủ của gia tử, sờ sờ đầu của hắn:

- Được rồi, trở về ngủ đi.

Ừm.

Gia Tử mặc áo ngủ, chạy về ký túc xá.

Các bằng hữu vây quanh hắn, cùng hắn đi đến bên cạnh giường nhỏ.

Gia Tử sờ đầu:

- Các ngươi muốn ngủ cùng ta không? Ngủ không được.

Các bằng hữu hít hít cái mũi, nhịn xuống nước mắt:

- Chúng ta nhìn ngươi lên giường.

...

-Được rồi, gia tử đi dép lê, bò lên trên giường nhỏ.

Các bằng hữu mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào hắn, làm cho hắn có chút khẩn trương.

Gia Tử nằm sấp trên giường, lấy dép lê ra, sau đó ngẩng đầu lên:

- Ta buồn ngủ.

Các bằng hữu khóc khóc nhìn hắn, gật đầu:

- Ừm.

Gia Tử nằm ở trên giường, đắp kín chăn mền:

- Ta thật sự buồn ngủ, các ngươi mau trở về đi.

Dung Dung ôm thỏ con, đi lên trước, đặt thỏ con ở bên cạnh gối của hắn:

- Gia Tử, cho ngươi ôm một đêm.

-Ừm... Cảm ơn...

Sau đó, các bằng hữu đều cầm đồ chơi bảo bối của mình, đi lên trước, bày ở bên cạnh Gia Tử.

-Gia Tử, cho ngươi.

-Cảm ơn các ngươi.

Nghi thức từ biệt kỳ quái.

Không sai một hồi, gia tử đã bị đồ chơi vây quanh.

Gia Tử cười với bọn họ một cái:

- Ngủ ngon.

-Gia Tử ngủ ngon.

Các bằng hữu nhỏ tự mình trở về giường của mình, lên giường đi ngủ.

Lão sư tắt đèn, Dung Dung nằm trên giường nhỏ, tấm thảm nhỏ che kín, có chút khổ sở.

Hắn giống như nghe thấy Phiên Gia trốn trong chăn khóc, nghe thấy Thự Điều đang dỗ dành hắn, còn nghe thấy cây ngô và ngân hạnh đang nhỏ giọng nói chuyện.

Hắn vươn tay ra khỏi lan can:

- Thứ Thứ...

Thứ Hai giữ chặt tay của hắn.

Một khối mây đen thổi qua, bao phủ trên đầu bọn họ, Rầm rầm mưa trong lòng đất.

Bỗng nhiên, Gia Tử nói:

- Ngày mai là ngày vui vẻ đưa tiễn của ta, đồ ăn vặt vui vẻ đưa tiễn đều là ta chọn, các ngươi muốn ăn đồ ăn vặt gì thì có thể nói với ta.

Hắn giống như khôi phục lại một chút sức mạnh khoe khoang trước kia.

Các bằng hữu cũng bị câu nói này của hắn hấp dẫn.

Phiên Gia từ trong chăn nhô đầu ra, vừa khóc vừa nói:

- Gia Tử, ta muốn ăn... Phiên Gia Cơ trám Thự Điều.

Gia Tử nói:

- Nhưng còn có ai muốn ăn đồ ăn vặt nữa?

Thự Điều cũng ngẩng đầu lên:

- Ta muốn ăn Thự Điều trám Phiên Gia.

-Cũng có thể.

Gia Tử giơ tay lên:

- Còn ai muốn ăn nữa không?

Các bằng hữu xoát một cái giơ tay lên:

- Ta... Gia Tử, ta!

Dung Dung cũng giơ tay lên theo:

- Ta.

Thành công chuyển dời lực chú ý.

Trước kia, bọn họ trò chuyện với nhau, thảo luận ngày mai ăn gì ngon, nói chuyện, từ từ ngủ.

Gia Tử tâm tình rất kỳ quái.

Hắn có rất nhiều khổ sở, còn có một chút kích động, một chút chờ mong, một chút lo lắng.

Tiểu hài tử cẩn thận bẩn thật sự là không tiếp nhận được nhiều tâm tình như vậy, gia tử sờ sờ mình thẳng thắn nhảy cẩn thận bẩn, cũng ngủ rồi.

Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa.

Hai lão sư bố trí phòng học ra, phủ lên dải lụa màu, dán lên phim hoạt hình, còn viết mấy chữ lớn trên bảng đen

Chúc gia tử mỗi ngày đều vui vẻ!

Đều là học qua chữ thường dùng, bằng hữu nhỏ đều thấy hiểu.

Không lâu sau, cha mẹ của Gia Tử cũng tới, bọn họ tới đón Gia Tử, còn mang lễ vật cho các bằng hữu của Gia Tử.

Ăn xong điểm tâm, các bạn nhỏ đã đến phòng học.

Trải qua một đêm lắng đọng, mọi người đều không có trải qua khó khăn như vậy.

Lão sư Ôn hỏi Gia Tử:

- Gia Tử, đến rồi, cha mẹ ngươi mang lễ vật cho mọi người, ngươi phân lễ vật cho mọi người đi.

Gia Tử vừa chuẩn bị chạy lên trước:

- Được rồi.

-Chờ một chút!

Bỗng nhiên, Thứ Thứ hô một tiếng.

Các bằng hữu đều nhìn hắn:

- Thứ ca, sao vậy?

Thứ Hai kéo bọn họ đến trong góc, ở trong góc nói thầm lẩm bẩm.

-Chúng ta không thể cầm lễ vật, nếu như cầm lễ vật thì sẽ không tốt.

-Hả?

-Cái này gọi là mua chuộc, chúng ta không thể bị lễ vật mua chuộc!

-Nhìn ta.

Thứ Ba quay đầu, đi đến trước mặt mẹ của Gia Tử cha:

- Cảm ơn các ngươi, nhưng lễ vật thì chờ một chút rồi nhận.

Thứ Thứ ôm tay, vẻ mặt nghiêm túc:

- Các ngươi được rồi, ta là Thứ ca, là Gia Tử đại ca. Ta có mấy vấn đề muốn hỏi các ngươi.

Cha mẹ Gia Tử nhìn nhau cười một tiếng, gật đầu:

- Vậy xin Thứ ca hỏi đi.

Bản chính kinh thứ nhất:

- Các ngươi sẽ đối với gia tử được không?

-Đó là đương nhiên.

-Vậy các ngươi sẽ cho hắn ăn gì đây? Có thể ăn thịt hay không?

-Đương nhiên có thể ăn thịt, gia tử thích ăn đều có thể ăn, sẽ làm cho hắn ăn no, cũng sẽ làm cho hắn ăn được dinh dưỡng, cao cao.

-Vậy hắn ngủ ở đâu?

-Ngủ ở trong phòng nhỏ của hắn, trong phòng nhỏ có giường nhỏ, hắn sẽ ngủ rất quen ở đây.

Thứ nhất hài lòng gật đầu một cái:

- Được rồi, ta hỏi xong vấn đề rồi.

Hắn lui ra ngoài, những bằng hữu khác lại chen lên trước, tiếp tục hỏi vấn đề.

-Vậy nếu như gia tử khóc, các ngươi sẽ xử lý như thế nào?

-Nếu như gia tử muốn chúng ta, các ngươi xử lý như thế nào?

-Nếu như...

Cha mẹ Gia Tử dịu dàng trả lời mỗi một vấn đề của bọn họ, Gia Tử đứng ở bên cạnh cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Nhìn lên thì nơi này cũng không đáng sợ như ở ngoài kia.

Các bằng hữu nhỏ đối với câu trả lời của bọn họ coi như hài lòng, bỏ qua thành kiến đối với Cha mẹ, ôm đồ chơi, ăn đồ ăn vặt, cùng nhau nói chuyện phiếm.

-Gia Tử, ngươi cũng không phải là quên chúng ta chứ.

Gia Tử gật đầu:

- Đó là đương nhiên, ta sẽ không quên các ngươi, hôm qua lúc đi ngủ, ta đã nhớ tên của mỗi người các ngươi mười lần!

-A!

Gia Tử lại một lần nữa khoe khoang thành công!

Lão sư Ôn chào hỏi bọn họ:

- Lão sư chụp ảnh cho mọi người, sau đó viết tên mọi người ở phía sau, như vậy Gia Tử sẽ luôn nhớ mọi người.

-Được rồi!

Các bạn nhỏ đứng lên, giật giật áo khoác nhỏ của mình, sờ sờ tóc, sau đó đứng ở trước tấm bảng đen viết Chúc Gia Tử mỗi ngày vui vẻ.

Lão sư Ôn nhìn bọn hắn, buồn cười hít khẩu khí, cầm khăn giấy lau miệng cho bọn hắn.

Vừa ăn xong đồ ăn vặt, trên miệng toàn là mảnh vụn.

Quang còn nhớ sắp xếp quần áo, không còn nhớ lau miệng nữa.

Gia Tử đứng ở giữa cùng, bị các bằng hữu vây quanh ở cùng một chỗ.

Bọn họ giơ tay lên:

- Gia Tử...

Chính hệ so sánh à, gọi đều là tên gia tử.

Bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ tên gia tử, gia tử cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến bọn họ.

Lão sư sắp xếp ảnh chụp trước đó của bọn hắn ra, làm thành một album ảnh, đưa cho Gia Tử.

Gia Tử ôm ảnh album, ngồi xổm trên mặt đất, cùng các bằng hữu nhìn nhau.

-Vậy chúng ta cùng nhau đi biểu diễn ảnh chụp của ca, Dung Dung còn mặc tiểu khôi giáp.

-Này, khi chúng ta ăn chút đồ ăn, Phiên Gia, ngươi miệng đều là bơ.

-Đây là...

Gia Tử một người vạch hình ảnh của bằng hữu trên ảnh, biểu thị mình vĩnh viễn sẽ không quên bọn họ.

Bọn họ đang xem ảnh chụp, Ôn lão sư nhìn đồng hồ một chút, nói với Gia Tử cha mẹ:

- Chờ bọn họ xem hết ảnh chụp, còn thiếu không nhiều, ta đi lấy hành lý của gia tử ra đây, các ngươi lái xe qua đây.

-Được rồi.

Sau mười phút, Ôn lão sư cầm túi sách và rương nhỏ của Gia Tử trở về.

-Gia Tử, chúng ta phải xuất phát rồi.

Bỗng nhiên, Thứ Thứ lại muốn nói với bọn hắn một chuyện.

Thế là các bạn nhỏ quay đầu nhìn lão sư một cái, sau đó co cẳng chạy mất.

Bọn họ nói:

- Lão sư, chờ một chút, chúng ta lập tức trở về.

-Sao?

Bọn họ chạy ra khỏi phòng học, giáo sư Ôn vội vàng đuổi theo, một đường đi theo bọn họ đến nhà vệ sinh.

Ôn lão sư???

Các bạn nhỏ dẫn gia tử tiến vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, bọn họ ở bên ngoài lớn tiếng nói chuyện.

-Gia Tử, nhanh lên, ngồi xe đi tiểu trước, trên xe cũng không có nhà vệ sinh, ngươi thiếu chút nữa đã quên rồi.

Trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh của Gia Tử:

- Ta biết rồi! Các ngươi đừng thúc!

Các bằng hữu hừ một tiếng, quay đầu chạy mất.

-Chờ một chút chúng ta sẽ so với ai khác kiên cường nhất.

Thứ Thứ hất cằm lên:

- Không khóc, tiểu hài kiên cường nhất, nhất định là ta.

Dung Dung rất tự biết mình:

- Khẳng định không phải ta.

Một chiếc kiệu nhỏ dừng ở cửa sân phúc lợi.

Gia Tử cõng bọc sách nhỏ, mang theo rương hành lý.

Các bằng hữu đứng ở bên cạnh lão sư, khổ sở nhìn hắn, phất phất tay với hắn:

- Gia Tử gặp lại.

Cha mẹ Gia Tử giúp hắn bỏ hành lý vào rương đựng đồ phía sau, lại ôm hắn đến chỗ an toàn.

Gia Tử quay đầu lại:

- Mọi người gặp lại...

Phất Phất phất tay nhỏ, mang theo gió thổi vào trong mắt bọn hắn, làm cho bọn hắn không biết bất giác đỏ lên con mắt.

Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe hơi vang lên, nhắc nhở bọn họ, Gia Tử thật sự phải đi.

-Gia Tử ngươi chớ đi.

Một tiểu bằng hữu không nhịn được khóc lên, theo sát sau đó, càng ngày càng nhiều tiểu bằng hữu khóc ra.

Cha của bọn họ, khóc lớn, khóc lớn.

-Gia Tử... Chúng ta luôn luôn là bằng hữu tốt...

-Gia Tử, ngoéo tay, ngươi nhất định phải trở về thăm chúng ta, nếu không ngươi chính là chó con...

Gia Tử ngồi ở trong xe cũng không nhịn được khóc xuống, nếu không phải cha ma ngăn cản thì hắn đã nhảy xe chạy về rồi.

Dung Dung khóc đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, trên mặt đều là nước mắt.

Thứ Thứ khóc thảm cắm túi, vỗ vỗ vai hắn, làm bộ mình không khóc.

Gia Tử đi, các bằng hữu nhỏ đều ỉu xìu, không còn tinh thần nữa.

Giữa trưa ăn trứng tráng của Phiên gia, Dung Dung cũng không ăn bao nhiêu.

Không biết là ai nhắc đến gia tử, trong một cái chớp mắt, bọn họ lại khóc.

Lão sư chỉ có thể an ủi một chút, an ủi đến mức sau này, lão sư cũng có chút muốn khóc.

Gia Tử, Gia Tử của ta!

xế chiều, sau khi ăn xong điểm tâm, Dung Dung và Thứ Thứ ngồi ở trong bậc thang bí mật của căn cứ voi trơn bóng.

Thứ Hai lấy ra nửa khối bánh ngọt từ trong miệng, chia ra một nửa cho Dung Dung.

-Mao Nhung Nhung, cho ngươi ăn.

Dung Dung hai tay bưng lấy bánh ngọt, cái miệng nhỏ gặm nhấm.

Thứ Thứ vươn tay nhỏ ra, chọc vào khuôn mặt thịt thịt của hắn.

Trên mặt Dung Dung còn có nước mắt.

Lúc trước khi ngủ trưa, lão sư đã cho hắn làm thịt, kết quả lúc ngủ trưa hắn vừa khóc, Thứ Thứ nghe thấy.

Thứ Sáu nói:

- Ngươi đừng làm khó ta, sau này Gia Tử sẽ còn trở về tìm chúng ta chơi đùa.

-Ừm.

Dung Dung gật đầu:

- Lão sư cũng nói như vậy.

Mọi người đều nói như vậy, hắn cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hắn lại không chịu nổi khổ sở.

Thứ Thứ suy nghĩ một chút, đưa nửa khối bánh ngọt còn lại cho hắn:

- Hôm qua ngươi còn nói với gia tử, ngươi sẽ nhịn ở đây, kết quả ngươi căn bản không nhịn nổi.

Dung Dung thật sự nói:

- Nhưng Gia Tử rất muốn ở cùng với ba mẹ của hắn, ta muốn cho Gia Tử yên tâm.

Thứ Sáu nói:

- Mao Nhung Nhung, ta cũng có cha mẹ, lỡ có một ngày ta cũng đi nữa à?

-Hả?

Dung Dung ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn.

Thứ cảm giác không ổn.

Quả nhiên, trong nháy mắt, Dung Dung xẹp miệng một cái, muốn khóc ra.

Không được, Thứ Thứ không thể đi.

Thứ Thứ vội vàng nói:

- Không phải... Mao Nhung Nhung, ngươi đừng khóc, ta không nói ta muốn đi...

Dung Dung nước mắt giàn giụa nhìn hắn:

- Thật sao?

-Thật... Không đúng...

Thứ Thứ bỗng nhiên nhớ tới cái gì:

- Không phải ngươi nói, có cha mẹ rất tốt sao?

-Đúng vậy, bởi vì ta không có mẹ nên ta cảm thấy gia tử có mẹ là tốt rồi.

-Vậy ta thì sao? Vì sao ta không thể đi?

-Bởi vì...

Dung Dung hít hít cái mũi, suy nghĩ một chút.

Thứ Sáu trả lời thay hắn:

- Bởi vì ta là một tiểu hài tử lẻ loi, ta không cần phải làm những chuyện đó.

Dung Dung cũng nói:

- Bởi vì Thứ Thứ và Gia Tử không giống nhau.

-Có gì không giống nhau?

Thứ Thứ biết rõ còn cố hỏi, tự hào chống nạnh.

Không sai, vốn Thứ ca quả nhiên là bằng hữu cực kỳ tốt của Mao Nhung Nhung.

-Gia Tử trước đó quen biết cha mẹ của hắn, sau này mới nhận biết ta.

Dung Dung vạch lên bàn tay nhỏ:

- Nhưng Thứ Thứ và ta vừa ra vốn đã quen biết nhau, sau đó mới quen biết cha mẹ, cho nên không giống nhau.

Thứ Hai nghi hoặc:

- Hả?

Trên mặt Dung Dung còn mang theo nước mắt, nở một nụ cười ngọt ngào với Thứ Thứ:

- Ta tới trước.

-Lần trước ta bị mất, Thứ Thứ đang ở Hồ Ly viện chờ ta trở về.

Dung Dung ăn điểm tâm:

- Nếu như bị mất thì Thứ Thứ sẽ chờ ta, đúng không?

Khuôn mặt Thứ Thứ đỏ lên:

- Ừm.

Hắn suy nghĩ một chút, thật sự nói:

- Mao Nhung Nhung, vậy chúng ta đến kết bái là được rồi, ta làm đại ca, sau này ngươi chính là tiểu đệ của ta.

Dung Dung lắc đầu:

- Ta không muốn làm tiểu đệ.

-Vậy...

Thứ Thứ nghiêm túc suy nghĩ, so với trò chơi kết bái càng khốc hơn thì như thế nào?

Hắn thật sự nói:

- Chúng ta kết hôn thôi!

-Hả...

Dung Dung miệng nhét bánh ngọt của Jeimm, quai hàm phình lên, dùng ánh mắt biểu thị nghi hoặc và khϊếp sợ.