Chương 8: Tách rời

Ăn xong cơm tối, một đám người uống trà nói chuyện phiếm trong phòng khách.

Sĩ quan nhỏ nhắn ôm Dung Dung, cùng hắn đi đến lễ vật.

Cảnh sát lão Trần tặng, quần áo nhỏ, tiểu hài tử, còn có một rương nhỏ hành lý, chờ Minh Thiên Dung Dung...

Cô còn chưa nói hết câu đã bị đồng nghiệp đánh một trận.

Đồng sự làm ánh mắt với nàng, đừng nói chuyện ngày mai Dung Dung đi Phúc Lợi Viện.

Cảnh sát nhỏ phản ứng lại, vừa chuẩn bị đổi giọng, Dung Dung đang kinh hỉ nói:

- Oa, cái rương nhỏ còn có bánh xe, chờ Minh Thiên Dung Dung đi Hồ Ly Viện, không cần mình phải tự vác theo thì có thể đẩy đi.

Vâng.

Viên quan nhỏ nhắn cười sờ sờ đầu nhỏ của hắn, ngẩng đầu nhìn thấy lịch thiên treo trên tường, ngày mai một ngày bị bút sáp màu xanh lam vòng lên.

Dung Dung vẫn luôn nhớ tháng ngày này.

Dung Dung thử một bộ quần áo và giày mới, đẩy rương hành lý, trên mặt đất bảng oạch oạch.

Rương hành lý trượt lộc cộc ra ngoài hành lang, Dung Dung đuổi theo phía sau, suýt chút nữa đuổi không kịp.

Qua một hồi, tiểu Lưu cùng với đồng sự của nàng đã hỗ trợ cầm chén rửa mặt, cũng đã chuẩn bị trở về.

Dung Dung và các gia gia đưa bọn hắn xuống lầu.

Trước khi đi, cảnh quan Tiểu Lưu nói với gia gia:

- Đổi lại bên bộ môn, chuẩn bị sắp xếp chuyện của các ngươi một chút, lấy ra làm tuyên truyền, có thể cần phỏng vấn gì đó, các ngươi cảm thấy có thể được không?

Dương Biện Chương gật đầu:

- Có thể giúp đỡ chút gì được không, đương nhiên là được rồi.

Ừm, cũng có thể cần các ngươi cùng đi thăm hỏi Hắc Hộ ở vùng núi, chuyện này còn chưa định ra. Nhưng nếu như phải ra ngoài thì ta nhất định sẽ đi cùng các ngươi.

Vâng, cảm ơn Lưu cảnh quan.

Ừm...

Cảnh sát Tiểu Lưu dừng một chút, nhìn Dung Dung một chút, hạ thấp âm thanh:

- Dung Dung... Vậy sáng sớm ngày mai ta sẽ tới đón hắn.

Ngày mà Dung Dung đi Phúc Lợi Viên đã sớm định ra, bởi vì hắn phải làm khách ở nhà của gia gia, nên cảnh sát Tiểu Lưu mới giúp hắn tranh thủ được mấy ngày.

Ngày mai Phúc Lợi Viện cũng sẽ phái lão sư tới đón.

Gia gia nhìn qua thì rộng rãi, còn an ủi viên cảnh sát Tiểu Lưu:

- Không cần thương tâm, làm sao biết không phải là phúc.

Ừm.

Cảnh sát nhỏ gật đầu, phất phất tay với Dung Dung:

- Dung Dung bái bai.

Dung Dung cũng giơ tay lên:

- Tỷ tỷ bái bai, mọi người bái bai.

Bái bai!

Khách nhân đưa tiễn, Dung Dung và nhóm gia gia quay người lên lầu.

Trở lại trong nhà, gia gia chuẩn bị thu dọn phòng khách một phen.

Dung Dung cũng chuẩn bị lễ vật nhận được vào buổi tối hôm nay, còn có ngày mai phải mang đi viện của Hồ Ly, sắp xếp một chút.

Hắn không để gia gia hỗ trợ, một mình hắn ôm một đống thứ, chạy qua chạy lại trong gian phòng.

Không lâu sau, hắn thành công hô một tiếng trong phòng tắm:

- Tiểu bệ hạ, cất kỹ nước xong rồi, có thể tắm rửa rồi.

Đến rồi!

Dung Dung xoa xoa mắt, đứng dậy quay đầu, chạy vào phòng tắm:

- Dung Dung đến rồi.

Trong phòng khách, Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương trao đổi ánh mắt, sau đó đi lên trước.

Bọn họ đứng ở bên cạnh rương hành lý của tiểu bệ hạ, cúi đầu nhìn một chút.

Dung Dung nhét rất nhiều đồ ăn vào trong rương

Cà chua, bánh mì, sữa bò, tiểu màn thầu, còn có một túi lớn màn thầu.

Đại màn thầu là do Vệ gia gia mua cho mình điểm tâm, sau khi hắn tới hiện đại, thích nhất là ăn màn thầu trám tương ớt.

Hai gia gia đối mặt một chút, tiểu bệ hạ đến cùng là nghĩ như thế nào?

Mang đồ ăn vặt còn có thể hiểu, tiểu hài tử thích ăn đồ ăn vặt, nhưng hắn mang một túi màn thầu là chuyện gì?

Hai người từ từ đóng hòm hành lý lại, nhẹ nhàng mang đến cửa phòng tắm.

Hắn lén lút nghe xem tiểu bệ hạ có nói gì hay không.

Trong phòng tắm, Dung Dung mang theo mũ tắm trẻ con, ngồi sạch sẽ ở trong chậu nhỏ, cầm khăn nhỏ lau lau cho mình.

Thành công công cầm lấy vòi hoa sen, giúp hắn tưới nước.

Tiếng nước chảy ào ào

Sau năm giờ, Dung Dung từ trong chậu nhỏ đứng lên, thành công đóng nước lại, cầm lấy khăn tắm khô ráo, bọc hắn lại, lau khô toàn bộ.

Dung Dung ngẩng đầu lên, hỏi:

- Gia gia, Hồ Ly viện và đạo quan là sao? Sẽ có đồ ăn sao?

Dung Dung nói là đạo quan mà hắn đã ở trước kia.

Hắn và tiểu tử Bằng Thứ đâm sầm vào nhau, lúc trước ở cùng một chỗ với đạo quan trong viện hoang vu, chỉ có một tiểu đạo sĩ, một ngày đưa cơm cho bọn hắn một lần.

Đồ ăn rất ít, căn bản ăn không no, hắn và Phương Thứ đang lén lút đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Có thể nếu như bị các đạo tràng bắt được, bọn họ sẽ bị mắng, không được ăn, sẽ còn bị trực tiếp đưa về.

Sợ hãi không ăn được, hắn mới nhét một túi màn thầu vào rương hành lý.

Thành Công Công sửng sốt một chút, trả lời nói:

- Tiểu bệ hạ nới lỏng tâm, phúc lợi viện và đạo quan không giống nhau, phúc lợi viện có cơm ăn.

Bỗng nhiên, cửa phòng tắm bị người từ bên ngoài đẩy ra, hai gia gia ngoài cửa tay chân vội vàng loạn.

Vệ tướng quân, ngươi đóng cửa lại.

Ngươi đuổi ta. Ta không có ép.

Vệ Bình Dã thay đổi nụ cười, quay đầu lại, nhìn về phía Dung Dung.

Dung Dung che kín khăn tắm nhỏ của mình.

Ai nha! Tiểu bệ hạ vừa vặn đi tắm, gia gia vô lễ!

Vệ Bình Dã đóng cửa lại, ở ngoài cửa lớn tiếng nói:

- Tiểu bệ hạ yên tâm, gia gia cam đoan, phúc lợi viện và đạo quan không giống nhau, phúc lợi viện có cơm ăn, tiểu bệ hạ chắc chắn có thể ăn no.

A, từ từ phu quân, Vệ gia gia, thật là ác tâm.

Dung Dung gật đầu:

- Ta biết nha.

Tiểu bệ hạ còn có gì muốn hỏi không?

Không, không.

Dung Dung lắc đầu:

- Ta lo lắng nhất chính là cái này.

Chỉ cần có cơm ăn, Dung Dung sẽ không sợ.

Sáng thứ hai, 8h sáng.

Dung Dung và các gia gia đang chờ ở dưới lầu.

Dung Dung mặc bộ quần áo mới, cõng túi nhỏ sách, kéo rương nhỏ, nhìn bộ dáng rất là cao hứng.

Các gia gia đứng ở bên cạnh hắn, dặn dò hắn một chút chuyện, bảo hắn phải ăn cơm thật tốt, đi ngủ thật tốt, Dung Dung đều nghiêm túc gật đầu.

Không lâu sau, lão sư sinh hoạt của quan viên và Phúc lợi viện Tiểu Lưu đều đã tới.

Lão sư Sinh hoạt hỏi nhóm gia gia, sau đó ngồi xuống trước mặt Dung Dung, đưa tay ra với hắn:

- Dung Dung tiểu bằng hữu, ngươi tốt nha, ta là sư phụ của Ôn.

Dung Dung quay đầu nhìn các gia gia một chút, sau đó duỗi tay ra với lão sư, hô một tiếng:

- Chào lão sư.

Hai người nắm tay nhau, Ôn lão sư hỏi:

- Dung Dung không biết hôm nay chúng ta nên đi đâu?

Dung Dung biết.

Dung Dung gật đầu:

- Sắp đi Hồ Ly viện rồi.

Đúng rồi, trong Hồ Ly viện có rất nhiều tiểu bằng hữu, bọn họ đều đang chờ Dung Dung đây.

Sư phụ của hắn kéo tay nhỏ của hắn lại:

- Vậy bây giờ chúng ta xuất phát đi, Dung Dung và lão sư dắt tay nhau đi ra ngoài được không?

Vâng, thưa sư tôn.

Lão sư dẫn Dung Dung đi phía trước, các gia gia và các quan cảnh sát Tiểu Lưu đi theo phía sau.

Bọn họ đều rõ ràng, đây là Ôn lão sư muốn bồi dưỡng tình cảm với Dung Dung, cho nên bọn họ đều tận lực duy trì khoảng cách.

Ra khỏi cửa, cửa siêu thị đã mở ra.

Thành công công giống như là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hô một tiếng:

- Lão sư Ôn.

Lão sư Ôn trở lại đầu, thành công dừng một chút, nhẹ giọng hỏi:

- Cửa siêu thị lắc lư, có thê không thể để tiểu bệ hạ...

Tiểu bệ hạ còn chưa ngồi qua xe đâu, lần trước đến siêu thị, tiểu bệ hạ rõ ràng là muốn chơi, lại nói không muốn.

Dung Dung vội vàng lắc đầu:

- Gia gia, Dung Dung không ngồi, bán xe phải 100 tệ! Quá đắt!

Lúc đầu, lão sư còn có chút phân vân, nghe xong lời nói của Dung Dung, lập tức nói với hắn:

- Đừng 100 đồng, chỉ cần 1 đồng là được rồi, thời gian còn tới, Dung Dung chơi một lần đi.

Dung Dung chớp chớp đôi mắt đang suy nghĩ:

- Thật sao?

Đương nhiên là thật.

Vệ Bình Dã ôm Dung Dung đến trên xe, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, đầu lóng ngóng nhặt được một đồng xu, Dung Dung lúc này mới yên tâm.

Thì ra là một trăm khối thật sự.

Âm nhạc vang lên, Dung Dung không giống tiểu bằng hữu mà hắn nhìn thấy trước đó, đi theo tự do lắc lư, hắn chỉ lẳng lặng ngồi trên mặt đất, hai tay để sau lưng, trên mặt lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Sau ba phút, âm nhạc dừng lại, Vệ Bình Dã hỏi hắn:

- Tiểu bệ hạ còn muốn chơi lại lần nữa hay không?

Dung Dung từ trên xe lung lay bò xuống:

- Không cần, chơi một lần là đủ rồi.

Ở cửa ra vào có hai chiếc xe, một chiếc là của cán bộ quan nhỏ, một chiếc khác là của Phúc Lợi Viện.

Lão sư Ôn nói với Dung Dung:

- Dung Dung và lão sư ngồi chung một chiếc xe được không? Lão sư chuẩn bị một món đồ chơi nhỏ muốn tặng Dung Dung.

Dung Dung không bị đồ chơi hấp dẫn, lại quay đầu nhìn gia gia một chút.

Các gia gia biết rõ, đây cũng là vì bồi dưỡng tình cảm.

Dương Biện Chương suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:

- Tiểu bệ hạ yên tâm, gia gia cũng đi, nhưng ngồi xe không nhiều người như vậy, gia gia ngồi xe của Lưu cảnh quan, Dung Dung ngồi xe của lão sư, được không?

Dung Dung gật đầu một cái:

- Được rồi.

Sư phụ của hắn ôm Dung Dung vào trong xe, cột chặt lấy an toàn của con nít, sau đó đưa đồ chơi tiểu nhi tử đã chuẩn bị tốt cho hắn.

Dung Dung cầm lấy con vịt nhỏ, lực chú ý lại không ở trên người con vịt nhỏ.

Hắn thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn xem thử ông nội có đuổi theo hay không.

Lão sư Ôn đã đoán được tình cảnh như vậy, chỉ cười một tiếng, di chuyển lực chú ý của hắn:

- Dung Dung có tin vui hoan xem anime hay không? Lão sư yêu thích xem nhất (đấu giỡn đội), Dung Dung đâu?

Dung Dung ngẩng đầu lên:

- Ta cũng thích xem (đấu vật đội))

Lão sư thích nhất là thích xù lông, Dung Dung đâu? Dung Dung thích nhất là con chó con nào?

Hai mươi phút đi đường, Dung Dung và Ôn lão sư rất nhanh đã làm quen nhau.

Hạ xe, Dung Dung và Ôn lão sư tay dắt tay nhau.

Dung Dung ngẩng đầu nhìn Phúc Lợi Viện, bên trong là một cánh cửa sắt lớn, bên trong còn truyền đến âm thanh của thiếu nhi đang vui vẻ.

Giống như là TV cho trẻ nhỏ vào trong.

Lão sư Ôn nói với hắn:

- Dung Dung, chúng ta sắp đi vào rồi, ngươi phải nói với các gia gia là "Gặp lại" sao?

Ừm.

Dung Dung xoay người, phất phất tay:

- Gia gia bái bai, cảnh quan tỷ tỷ bái bai.

Vẻ mặt của hắn bình thản, ngữ khí nhẹ nhàng, các gia gia và các sĩ quan nhỏ đều thả lỏng tâm thần.

Dung Dung bái bai.

Lão sư Ôn dẫn Dung Dung đi vào Phúc Lợi Viện.

Bọn họ vào đi, bảo vệ cửa đang đóng lại.

Cho dù là lúc này, mặt đất được lát bằng sắt thép lớn ma sát với nhau, phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai.

Trong lòng các gia gia bỗng nhiên căng thẳng, thầm nghĩ không tốt, ngẩng đầu nhìn lại.

Quả nhiên, Dung Dung bị âm thanh này làm cho sợ đến nhảy dựng, bóng lưng nho nhỏ có chút phát run.

Lão sư vội vàng an ủi hắn:

- Dung Dung đừng sợ, chỉ là cửa không, không sao...

Dung Dung bị dọa đến tóc tai bay bay, cuối cùng hắn quay đầu nhìn gia gia một chút, rốt cục không nhịn được hai mắt đỏ lên.

Hắn kéo rương chạy về, đào ở trước cửa sắt lớn:

- Gia gia tới đón ta... Ta đừng ở trên núi, gia gia muốn tới đón ta...

Hắn đừng ở trên núi, đừng ở trong đạo quán.

Không ai quan tâm hắn, không ai chải đầu cho hắn, không ai làm trứng tráng cà chua cho hắn.

Hắn bị ném đi, hắn chính là bị ném đi như vậy.

Sợ các gia gia nghe không hiểu, Dung Dung cố ý nói rất lớn tiếng.

Hắn vừa lớn tiếng nói chuyện, ngữ khí nghẹn ngào và nước mắt đều không nhịn được.

Dung Dung khóc đến tê cả người:

- Gia gia còn nhớ tới đón ta không?

Đi Phúc Lợi Viên là do hắn tự mình đưa ra, mấy ngày nay hắn cũng luôn biểu hiện rất dũng cảm.

Thật ra hắn lại không có một chút dũng khí nào.

Các gia gia nhanh chân tiến lên, cách lan can sắt, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của hắn, nói chuyện với hắn:

- Không sao không sao, Dung Dung, gia gia nhất định còn nhớ, nhất định còn nhớ.

Dung Dung khóc đến khuôn mặt nhỏ đều rơi ra, gia gia rất đau lòng.

Bỗng nhiên, Vệ Bình Dã bỗng nhiên Bịch một tiếng, quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, nghiêm mặt nói:

- Thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực, nghĩ cách cứu viện tiểu bệ hạ. Nếu làm không được, xin tiểu bệ hạ giáng tội.