Chương 4

Thật ra, Tống Chấn Kỳ rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng đứa nhỏ trước mắt này có gì học nấy, có bao nhiêu xấu thì học bấy nhiêu xấu, chỉ xét về hành vi và tính cách, cô không giống được sinh ra ở nhà họ Tống bọn anh một chút nào cả, ngay cả Tiểu An đang nấu ăn trong bếp, con do ông ấy sinh ra còn có khuôn phép hơn so với Tuấn Anh gấp trăm lần. Ngay cả một chú chó bị bệnh chốc đầu ở trên đường, trông thấy người có lòng tốt ném thịt, nó cũng sẽ luồn cúi, thiện chí vẫy đuôi, cố gắng là một chú chó ngoan khiến người ta yêu thích.

Thói đời loạn li như vậy, tình hình chiến sự cứ mãi không ổn định, cục diện chính trị mãi rối loạn. Nhiều nhất chính là người rày đây mai đó, nhà ở Bắc nhưng phải chạy về Nam, người già trẻ nhỏ đều xanh xao vàng, không có gạo nấu cơm.

Có vài người vận mệnh thấp kém biết bao, cũng có biết bao người vận mệnh tốt đến mức khiến cho người ta ghen tị.

Đương nhiên, Tống Chấn Kỳ sẽ không ghen tị với em gái mình, cũng không thương xót tiếc thương cho những người bình thường phải li tán vì những cuộc bạo động thường xuyên. Có điều, càng nhìn đứa nhỏ này, anh càng cảm thấy cô hoàn toàn không có tư cách sinh ra ở nhà họ Tống bọn họ. Nếu như Tuấn Anh là bé trai, Tống Chấn Kỳ còn có thể chấp nhận một chút, Chấn Phong - đứa em trai thứ hai của anh cũng không phải thanh niên tốt có chí tiến thủ là bao, cưới cô hai nhà họ Ngô, đi làm từ sáng đến tối, không có mục tiêu rõ ràng, có thời gian là đi ra ngoài tiêu khiển, không xuất sắc bao nhiêu, nhưng cũng không khác người. Chấn Hào - em trai thứ ba thì hơi hướng nội, có điều trước giờ làm việc cẩn thận, có trách nhiệm. Tuấn Anh thì khác, cô là một bé gái, nhưng tất cả mọi chuyện cô làm đều không có chuyện nào có thể khiến người ta phải khen một câu, ngay cả việc đơn giản nhất và không cần gắng sức như "lương thiện" cũng đừng nói tới.

Không tài, không đức, không phẩm hạnh, chỉ có mỗi gương mặt tròn phi giới tính, xinh đẹp trong trẻo đánh lừa mọi người, có phải mộ tổ nhà họ Tống bọn họ đã chôn sai chỗ rồi không?

Càng nghĩ, Tống Chấn Kỳ càng phiền não, nhiều hơn phiền não chính là tức giận và khinh thường. Anh có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt đối với bản thân, trên cơ bản không có bất cứ sở thích xấu nào, làm việc luôn coi trọng năng suất, không hút thuốc phiện, không đánh bạc, không nuôi con hát, không hiếu chiến, chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ cho quốc dân đảng.

Giờ phút này, anh hoàn toàn không nhớ được mình đã từng yêu thương bảo bối nhỏ này, cho dù nhớ được, anh sẽ cho rằng mình mắt mù, phẩm vị kém.

Tống Chấn Kỳ cay nghiệt vô tình như thế, Tuấn Anh không thể nhìn thấu, cũng không thể tưởng tượng được, bây giờ cô đang khó xử, không biết có nên cởϊ qυầи hay không.

Dù có hơi sợ, có hơi xấu hổ khó xử, nhưng suy cho cùng vẫn có chút thú vị.

Cô bĩu môi, trừng đôi mắt nho đen ngập nước cầu khẩn: "Anh cả, thế này thôi nhé, em biết sai rồi."

Tống Chấn Kỳ thầm nghĩ, nhưng em hoàn toàn không biết mình sai ở đâu mà.

Anh trầm mặt, từ chối lời cầu khẩn của cô, cái đứa ngốc nghịch ngợm này, da mặt có thể so với tường thành, cần phải dùng đại bác nổ một cái, để cô biết được cuộc sống này không phải cô muốn sống thế nào cũng được.

"Cởi đi." Tống Chấn Kỳ chống một tay lên đầu gối, đầu ngón tay phải nhàn nhã rơi lên vết roi dưới bả vai bên phải của Tuấn Anh, thoáng dùng sức, từ trong thân thể thấm ra hai giọt máu tươi có hình dáng sung mãn, màu sắc giống hệt bảo thạch đỏ. Tuấn Anh nhe răng thét lên, thấy ánh mắt của anh cả bắn tới, lập tức cắn môi méo miệng, chớp mắt trân châu rơi thành hạt.

Tống Chấn Kỳ kéo vai cô sang, đưa cái lưỡi dài đến, liếʍ hai giọt máu kia vào miệng, thưởng thức mùi vị hai giây, vị hơi ngọt, hoàn toàn không nếm ra được mùi tanh.

Thân thể của Tuấn Anh hơi cứng lại, bờ môi mỏng nóng của anh cả áp vào bả vai, da đầu cô tê rần một trận như điện giật, tất cả lục phủ ngũ tạng hơi run rấy ngạc nhiên.

"Ngô ..." Gương mặt của Tuấn Anh nóng lên như thể được đặt lên lò than để nướng, nóng đến mức chảy cả mồ hôi.

Tống Chấn Kỳ lướt qua rồi thôi, cuối cùng trên mặt mang theo một ý cười nhạt, rủ mi mắt, cũng không nhìn cô, tay đang chơi đùa roi ngựa cứng mềm: "Tiếp tục đi, anh không có nhiều kiên nhẫn đâu."

Tuấn Anh hạ quyết tâm, thoắt cái kéo phăng quần đùi của mình xuống, lẹt xẹt vứt sang một bên.

Cô đứng thẳng tắp, ưỡn ngực, khoanh hai tay trước ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, che giấu đi sự chột dạ vì tiểu ra quần của mình, cả một nhóc con chẳng ra gì cả.

Tống Chấn Kỳ a ha cười một tiếng, mang theo một ít kinh ngạc, dùng tay phủ lên đáy qυầи ɭóŧ màu trắng của Tuấn Anh: "Thế này là ướt rồi à?"

Anh cúi đầu xuống, kéo đồ lót hình tam giác ra, ngón tay dễ dàng chạm được hai mảnh thịt mềm mại hồng hào, quả nhiên vẫn chưa mọc lông.

Ngón tay của anh rơi vào giữa khe hẹp, trượt qua trượt lại hai lần, dòng nước trong suốt thoa đầy khắp đốt ngón tay, hắn thu tay lại ma sát hai ngón tay, tiếp theo đưa đến dưới mũi khẽ ngửi, thoáng chốc cũng không biết đây là nướ© ŧıểυ hay là chất mật của cô nữa.

Chỗ nào đó của Tuấn Anh bị trêu chọc, cô run rẩy lắc người một cái, nhịn không được dùng tay ôm lấy ngực mình, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ quái dị.

Tống Chấn Kỳ nhíu mày nhìn sang: "Em sao thế, rất nóng à?"