Chương 5: Người dì nhỏ x tiểu giáo thảo

*Ý chỉ những loại người tạp nham, người xấu, kẻ cấu.

Kỷ Uyển lấy một chiếc áo sơ mi bằng vải cotton dài tay từ trong túi xách dưới gầm giường rồi kéo khăn tắm của Chương Tịch Chu ra thay đồ cho cậu trước. Sau đó bế cậu lên giường như đùa nghịch đồ chơi, dùng khăn tắm duy nhất lau tóc cho cậu.

Sau khi xong còn bế cậu lên xoay một vòng.

Kỷ Uyển đắc ý hỏi: "Dì rất mạnh đúng không?"

Chương Tịch Chu: "..."

Tuy rằng dùng thân thể và tên của mình nhưng vì nhân vật "nguyên chủ" là một cô gái làm nông lâu năm nên sức lực thật sự không thể so với trước kia, bế một cậu bé gầy yếu hoàn toàn không tốn sức.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà, nên cô vẫn cảm thấy khá mới lạ.

Kỷ Uyển: "Cháu đang suy nghĩ cái gì vậy?... Nam chính có phong cách vẽ tuyệt vời!"

Chương Tịch Chu: "..."

Hai đôi mắt một to một nhỏ nhìn nhau.

Kỷ Uyển: "Cháu có muốn soi gương không?"

Nhưng trong căn phòng nhỏ bé này không có gương. Từ đầu đến cuối đứa nhỏ Chương Tịch Chu được bế về cũng không nói một câu nên sẽ không tự dưng trả lời vào lúc này.

Kỷ Uyển chỉ tùy tiện hỏi, không được phối hợp cũng không để ý. Cháo cô tự nấu cũng đã gần xong.

Trong phòng cho thuê nhỏ này cũng không phải không có thứ gì khác có thể nấu thành thức ăn nhưng Kỷ Uyển không biết cậu đã đói bụng bao lâu nên không dám cho cậu ăn tùy tiện, ăn một ít cháo trắng dễ tiêu là tốt nhất. Trong phòng ngay cả chén cũng không có một cái để ăn cơm, nên chỉ có thể dùng muỗng ăn trong nồi.

Kỷ Uyển thổi nguội cháo nóng rồi đút cho tiểu nam chính Chương Tịch Chu. May thay tuy rằng cậu không mở miệng nói chuyện nhưng vẫn chịu há miệng ăn ít cháo.

Trong lòng Kỷ Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên nuôi trẻ con, cô thật sự rất sợ bản thân sẽ làm không tốt.

Cậu không nói chuyện, cô dừng lại không đút nữa cũng không có phản ứng, Kỷ Uyển không chắc chắn cậu đã no chưa nhưng vẫn đút thêm. Cô chỉ có thể cẩn thận quan sát, chờ đến khi bụng đứa nhỏ phồng lên thì dừng tay. Bản thân cô cũng không sốt ruột ăn trước mà bày khăn tay thêu hoa lên gối. Cũng không cần phải nhọc công đếm, bên trong có 123 đồng, đó là toàn bộ tài sản hiện giờ cô có, nhiều hơn một phần cũng không.

Ném tài sản ít đến đáng thương lên giường, Kỷ Uyển ôm nồi cơm chậm rãi ăn hết chút cháo còn lại.

Chương Tịch Chu vẫn nhìn cô.

Nồi cơm điện rất nhỏ, không còn bao nhiêu cháo nhưng Kỷ Uyển vẫn ăn chậm rãi giống như thưởng thức mỹ vị.

Kỷ Uyển: "À, có phải muốn hỏi vì sao dì đếm tiền xong mới ăn đúng không?"

Chương Tịch Chu quay người vùi đầu vào trong chăn.

Kỷ Uyển cũng không cần có người phối hợp, mặt mày cô hớn hở nói: "Còn có tiền vốn mà, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục. Nghĩ còn chưa đến đường cùng thì còn có thể ăn thêm hai chén cơm."

Nhưng dù sao đây cũng là nồi cơm điện nhỏ, sau khi cho cậu ăn no cũng chỉ còn lại một ít nước cháo mà thôi.

Kỷ Uyển ngâm nồi cơm điện với nước, dọn dẹp đơn giản một chút. Sau đó lên giường ôm cậu đang nằm cứng ngắc vào lòng, giả vờ không chú ý tới sự mất tự nhiên của cậu.

"Ngủ đi!"

Có thể bởi vì ăn không no nên sáng sớm rời giường Kỷ Uyển ngẩn người một hồi, cả người đều ngây dại. Cảm thấy đau đầu vì hiện trạng của mình.

Một người phụ nữ nông thôn không có bất kỳ bằng cấp nào có thể làm gì? Dựa vào dáng người, diện mạo của Kỷ Uyển, tìm một công việc 2000, 3000 cũng không khó nhưng muốn kiếm nhiều tiền mà làm việc đúng đắn, vậy thì rất khó khăn.

Ngoài chi phí sinh hoạt của một người phụ nữ độc thân, lại còn nuôi một cậu bé có năng khiếu hội họa, 3000 sao đủ? Hiển nhiên cái cảnh nghèo khó này khiến Kỷ Uyển không thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn ngay lập tức.

Kỷ Uyển cũng không nản lòng. Nếu muốn kiếm tiền thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Làm công ăn lương không thể khá lên được, cô phải kinh doanh.

Kỷ Uyển cúi đầu, đối mặt với đôi mắt đen như mực khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Người ta nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt này cũng thế.

Thế mà đôi mắt của một cậu bé còn đẹp hơn con gái.

Kỷ Uyển ho một cái, chua xót nói: "Cả người cháu gầy, chỉ có thể xem được con mắt."

Cô thở dài: "Còn buồn ngủ không?"

Đại khái là cô hỏi rất nghiêm túc nên cậu mới phá lệ gật đầu trả lời. Kỷ Uyển cũng không kinh ngạc với hành động này.

Đêm qua cô bế cậu về đã phơi đôi giày vải của cậu cả đêm.

Kỷ Uyển lấy áo gió màu đen vừa mới lấy vào từ ngoài cửa, thấy đã khô mới mặc lên người rồi ngáp một cái: "Không buồn ngủ cũng phải ngủ thêm một lát. Dì đi mua một ít đồ nên sẽ khóa cửa lại. Ai có gọi cũng ở yên trong này, dì có mang theo chìa khóa."