Chương 7: Người dì nhỏ x tiểu giáo thảo

Những người lớn tuổi và người trẻ vây quanh cô chưa thấy người bán hàng nào gặp quản lý thành phố mà lại bình tĩnh như vậy. Nghe xong họ "hô" lên một tiếng, hiểu ra ý hài hước trong câu nói lại cười rộ lên.

Vừa cười xong quay đầu lại đã thấy Kỷ Uyển quải đồ lên lưng, một tay nhấc bàn gấp, một tay bế Chương Tịch Chu. Lúc này cô giống như một nữ tráng sĩ vô cùng mạnh mẽ. Thế mà còn chạy rất nhanh.

Quản lý thành phố mới chạy đến cửa tiểu khu, "khách hàng" vây xem cũng chưa giải tán mà cô gái nhỏ miệng lưỡi vô cùng ngọt ngào đã chạy rất xa rồi.

Quản lý thành phố khom lưng, thở hổn hển không ngừng: "Ôi chao! Bây giờ những người bán hàng rong... Sức lại mạnh như vậy sao? Chạy nhanh thật!"

Quần chúng vây xem: "..."

Anh ta vẫn chưa thấy đó là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Kỷ Uyển chạy thật xa mới dừng lại, cô không sợ bị dạy dỗ vài câu nhưng thật sự là quá tốn tiền, cô cũng không còn cách nào. Kỷ Uyển không sợ gì, chỉ sợ bị phạt tiền.

Thời gian họ ăn cơm trưa cũng không nhiều lắm, Kỷ Uyển đưa cậu đến quán mì bên cạnh ăn mì. Cô gọi mì cho Chương Tịch Chu một tô mì thịt bầm rồi gọi cho mình một tô mì trụng.

Hai tô mì được bưng lên cùng một lúc, Kỷ Uyển không ăn sáng đã cật lực đi bán nên đã đói rã rời từ lâu. Một đôi đũa vươn tới trước mặt cô, chặn tô mì lại… Kỷ Uyển ngẩng đầu, cậu buồn bực im lặng đổi hai tô mì.

Chẳng lẽ cậu không thích ăn mì thịt bầm? Kỷ Uyển cũng không lo đói nữa, cô hỏi: "Đổi tô khác cho cháu hay là ăn món khác nhé?"

Trả lời cô là tiếng ăn mì "rồn rột" của đứa trẻ.

Kỷ Uyển: "..."

Hiếm có lúc Kỷ Uyển bị chặn đến á khẩu không nói nên lời nhưng cô cũng không tức giận. Ngược lại một ngày mệt mỏi đã được một đũa mì thịt bầm xoa dịu.

Nhai chậm cũng chỉ mất hai mươi phút. Ăn xong rồi thì lại bắt đầu đổi chỗ bày hàng. Bốn giờ chiều, đồ hôm nay bày ra đều đã bán hết.

Kỷ Uyển đếm một chút, tổng cộng thu được 2742 đồng.

Tuy rằng có thể không đủ nhiều nhưng cô vẫn dự định hôm nay sẽ thuê nơi ở mới. Dáng vẻ của cô như vậy mà ở nơi rồng cá hỗn tạp lại không có bất kỳ phòng hộ nào, thật sự là không an toàn. Cô là người làm việc vô cùng linh hoạt, cảm thấy khiêng bàn và sọt về bị trễ một chuyến xe nên liền ôm cậu lên xe buýt đi Bắc Thành.

Hai người họ ăn mặc như vậy, quả nhiên tỷ lệ khiến người ta ngoái đầu nhìn vẫn rất cao. Kỷ Uyển đặt sọt sang một bên. Nếu là cô của lúc trước, cái sọt bẩn thỉu này đã bị ném đi từ lâu nhưng không phải bây giờ còn đang nghèo sao?

Trong bốn khu đô thị của thành phố, Đông Thành là khu nghèo nhất và cũ nhất, Bắc Thành là khu vực mới, nhà cũ và nhà mới đều có... May mắn có thể gặp được một ngôi nhà mới cho thuê, tiêu một số tiền nhỏ mà cũng được sống cũng thoải mái, như thế thì rất tốt!

Hôm nay do dậy sớm nên giờ Kỷ Uyển híp mắt định ngủ một lát, mới mơ mơ màng màng muốn ngủ đã bị cậu đánh thức. Vừa mở mắt ra đã thấy cậu kéo chặt tay một người đàn ông không nên xuất hiện. Bàn tay này đang mò vào túi vải nhỏ của cô, không cần nói cũng biết muốn làm gì.

Kỷ Uyển lo lắng vỗ vỗ cậu, trấn an tâm trạng lo lắng của cậu trước. Sau đó bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay tên trộm.

Cô cười tủm tỉm nói với chủ nhân của bàn tay: "Mẹ đơn thân lớn tuổi, cô đơn không nơi nương tựa mang theo con trai nhỏ gầy yếu suy dinh dưỡng, đáng thương như vậy mà cũng trộm. Anh trai này, lương tâm anh để ở đâu vậy?"

Tên trộm: "..."

Tên trộm: "Xin hãy buông tay! Sắp gãy mất rồi."

Kỷ Uyển: "Huống chi trước mặt tôi nào là bàn nhỏ, sọt lớn. Anh khom lưng cũng không dễ dàng gì. Nói thật, mục tiêu này của anh rất đặc biệt."

Tên trộm: "..."

Trên xe buýt yên tĩnh đến bất ngờ, dường như thời gian bị ngừng lại vài giây vì lời nói của cô... Sau đó, hành khách bên cạnh Kỷ Uyển xông tới bắt được tên trộm: "Cảnh sát! Giơ tay lên."

Lúc xuống xe, cảnh sát mặc thường phục tán gẫu với cô vài câu, anh ta nói rất chân thành: "Em gái, vừa rồi suýt nữa đã bị lời nói của cô che mắt thả người chạy rồi."

Tên trộm khóc không ra nước mắt: "Đồng chí cảnh sát, công bằng mà nói... Nếu như vừa rồi không bối rối, tôi vốn cũng có cơ hội chạy."

Cảnh sát mặc thường phục là cảnh sát của đồn cảnh sát khu vực phía bắc, hiểu rất rõ tình hình bên này nên đề cử cho Kỷ Uyển mấy chỗ, tiết kiệm cho cô không ít sức lực và thời gian.

Sau khi xuống xe buýt, Chương Tịch Chu không cho Kỷ Uyển bế nữa mà cầm tấm bản đồ đơn giản do đồng chí cảnh sát vẽ cho. Hai người đi hơn một tiếng đồng hồ. Đến một bóng râm, Kỷ Uyển đặt bàn nhỏ dưới tán cây, chỉ chỗ bồn hoa râm mát: "Cháu ngồi ở đây chờ dì một chút!"