Chương 1: Không muốn áp lực, thật không muốn áp lực mà

Cuối tuần Hàn Điềm ở nhà nghỉ ngơi, bạn tốt gọi điện thoại cho cô, đề cử một cuốn truyện niên đại có nữ phụ trùng tên trùng họ với cô.

Còn đùa giỡn đại loại như kiến nghị cô học thuộc toàn bộ truyện.

Bạn tốt của Hàn Điềm: “Hiện tại xuyên sách thịnh hành lắm, xuyên trùng tên trùng họ nữa.”

Là một người làm công 996, Hàn Điềm đã liên tục tăng ca thật lâu, ngay cả cô cũng không nhớ rõ, biết bao nhiêu ngày đều là trở về ăn cơm tối ở cửa hàng tiện lợi kinh doanh 24h dưới lầu.

Hoặc là ăn mì gói không biết bao nhiêu lần.

Hàn Điềm cũng thích đọc tiểu thuyết, nhưng gần đây vì quá bận, chỉ đu theo mấy bộ truyện đang viết mà bản thân cảm thấy hứng thú, vẫn là xem lúc đi lại.

Hàn Điềm vốn dĩ tính đi ngủ lại mở ra tiểu thuyết, đọc lướt nhanh như gió.

Bởi vì một lát còn phải ngủ nên cô đọc với tốc độ bay nhanh.

Đây là một quyển truyện niên đại mẹ kế theo quân.

Tiểu thuyết viết nữ chính vả mặt cực phẩm, sau đó xem mắt, gả tới biển đảo làm mẹ kế của hai đứa nhỏ, sau khi kết hôn cuộc sống hằng ngày hạnh phúc.

Nữ phụ trùng tên trùng họ với Hàn Điềm giống như nữ chính, cũng là gả tới biển đảo làm mẹ kế.

Cô ta là nhóm đối chiếu với nữ chính, nữ chính làm mẹ kế đặc biệt tốt, con cái thích, chồng và cô ấy tình cảm đằm thắm, còn chồng của nữ phụ thì hơi nghiêm túc, con cái không thích cô ta, còn sân si mọi thứ với nữ chính, kết quả mọi thứ đều bị nữ chính vả mặt.

Sau này nữ phụ càng chán ghét con riêng của mình, cảm thấy thằng bé không thể giống con cái của nam nữ chính làm cô ta vẻ vang, cuộc sống lúc đầu còn tốt, cuối cùng có thể nói là gà bay chó sủa, hơn nữa chồng của cô ta còn đưa ra ly hôn với cô ta.

Nhưng vấn đề là con riêng của nữ phụ đứng thứ hai cả lớp, thứ hai cả lớp!

Hàn Điềm: “.........”

Làm mẹ kế cho người ta còn phải so sánh à?

Đứng thứ 2 cả lớp còn phải áp lực.

Trong tiểu thuyết, điều kiện của nữ phụ cũng không tồi, thực sự là nghĩ không thông mà.

Nếu như cô là nữ phụ thì trực tiếp nằm yên.

Thực sự buồn ngủ quá mà, cô đặt điện thoại sang một bên, tính đi ngủ.

Bạn tốt lại gửi tin nhắn.

[Bạn tốt: Tớ giúp cậu đánh giá kém!]

[Hàn Điềm: Buông bỏ đi.]

[Bạn tốt: ……]

[Hàn Điềm: Đánh giá kém còn phải gõ chữ, có mệt không chứ.]

[Hàn Điềm: Nếu cãi nhau, còn phải trả lời lại, có mệt không chứ.]

[Hàn Điềm: Tớ ngủ đây.]

Bạn tốt của Hàn Điềm vốn dĩ muốn nói cho Hàn Điềm hôm nay có mưa sao băng, nhưng là nhìn tin nhắn Hàn Điềm gửi tới, không nói nữa.

Hàn Điềm tăng ca đã lâu.

Vừa mới ngủ, sếp liền gọi điện thoại lại đây, “Hàn Điềm, ngày mai tăng ca.”

Hàn Điềm không muốn tăng ca đâu!

Ngay cả đi làm cô cũng không muốn.

Hàn Điềm: “Thật đúng là không bằng tôi xuyên sách buông xuôi làm mẹ kế mà.”

Sếp: “Cô nói gì đó, tôi nói với cô này, cô đừng nghĩ không thông, cô gái nhỏ tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, làm mẹ kế, cô cho rằng làm mẹ kế dễ làm hả.”

Lúc hai người nói chuyện thì bên ngoài bầu trời có sao băng xẹt qua.

***

Tỉnh lại lần nữa, Hàn Điềm phát hiện bản thân thật sự xuyên rồi.

Đúng vậy, cô ấy thực sự xuyên thành nữ phụ nhóm đối chiếu, trùng tên trùng họ trong truyện niên đại.

Sau đó, Hàn Điềm buông hết thảy.

Hàn Điềm nằm trên giường, cốt truyện cũng lười nghĩ, hiện tại tiếp tục ngủ.

Bởi vì cư trú trên biển đảo, cho nên Hàn Điềm có thể nghe được âm thanh sóng biển bên ngoài.

Nếu như đây là nghỉ phép, Hàn Điềm có lẽ sẽ vui vẻ hơn, nhưng cô cũng là người biết đủ.

Sau đó Hàn Điềm tiếp tục ngủ.

Trước khi ngủ, Hàn Điềm còn đang suy nghĩ, đại khái sau khi cô xuyên sách, ở trong hàng ngũ nữ phụ điềm tĩnh cũng coi như là người xuất sắc.

Vì sao ư, bởi vì tăng ca, vì 996!

Trong mơ, Hàn Điềm mơ thấy sếp mình lại muốn mình tăng ca, còn chất vấn cô vì sao tới trễ.

Hàn Điềm trực tiếp vứt ra từ chức, “Không làm, từ giở trở đi Hàn Điềm tôi không làm nữa, buông bỏ hết!”

Hình ảnh vừa chuyển, sếp của Hàn Điềm làm công việc mà ông ấy cho rằng không sợ khổ, không sợ mệt, áp lực nước mắt rơi đầy mặt, “Aaaa, tôi không muốn đi làm, tại sao tăng ca lại mệt như vậy.”

Hàn Điềm bị tiếng nói chuyện bên ngoài làm tỉnh giấc.

“Nhanh lên nhanh lên, nhà ăn sắp bán cơm rồi.”

“Lát nữa đi đi, còn phải xếp hàng lâu lắm.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Ăn một bữa cơm, trở về ngủ tiếp?

Hàn Điềm từ trên giường bò dậy.

Cũng may Hàn Điềm còn thực lý trí, không quên mang phiếu định mức và tiền, cùng với bộ đồ ăn dùng khi đi nhà ăn ăn cơm.

Sao cô lại biết những cái này à, vì cô có ký ức của nguyên chủ.

Sau khi ra cửa, Hàn Điềm dựa theo ký ức, đi nhà ăn trên biển đảo.

Đương nhiên nhà ăn lúc bấy giờ cũng đừng hy vọng chọn thức ăn đến nỗi hoa mắt.

Hàn Điềm ở nhà ăn mua một phần cải trắng hầm miến và khoai tây khối hầm thịt, bên trong chả có mấy khối thịt, còn có mỡ.

Oạch oạch.

Miến đặc biệt dai, khoai tây khối còn được, rất mềm mại.

Chu Hải Yến lại đây, ngồi ở đối diện Hàn Điềm, “Em cũng ăn ở nhà ăn à?”

Hàn Điềm: “Vâng.”

Chu Hải Yến là hàng xóm cách vách Hàn Điềm.

Chu Hải Yến mua một phần cải trắng hầm miến và một phần đậu hủ xào, không mua món thịt.

Chu Hải Yến ăn thơm ngon cũng ăn nhanh, “Đoàn trưởng Lục có phải sắp mang theo đứa trẻ trở lại hay không? Chị nhớ rõ từ trên đảo xuất phát tới bây giờ cũng sắp nửa tháng rồi chứ nhỉ.”

Hàn Điềm: “Vâng, sắp trở lại.”

Cốt truyện tiểu thuyết, nữ chính hiện tại đại khái còn đang đấu cực phẩm.

Đến nỗi Hàn Điềm, với người chồng cô chưa từng gặp mặt kia, cũng chính là quan hệ lãnh giấy kết hôn, hai người đi thành phố lãnh giấy kết hôn, một người trở về biển đảo, một người đi đón con mình.

Chu Hải Yến: “Đứa nhỏ này không dễ mang, nhưng là ai đối xử với nó tốt, nó biết đến.”

Nói lên cái này, Chu Hải Yến nhớ tới đoàn trưởng Lục, đoàn trưởng Lục đẹp hơn Lão Trần nhà chị, chức vị cũng cao hơn Lão Trần nhà chị, Hàn Điềm này nhìn cũng là dáng vẻ trắng nõn xinh đẹp, nhưng cuộc sống sau này của bọn họ khẳng định kém hơn mình.

Vợ chồng kết hôn lần hai có thể có mấy cái thiệt tình thực lòng chứ.

Hai người bọn họ còn trẻ tuổi, đặc biệt là Hàn Điềm, hình như cũng là mới đầu hai mươi thôi, về sau khẳng định còn muốn thêm con.

Đừng thấy Hàn Điềm nhìn nhàn nhã, chỉ sợ đều sắp ăn không ngon.

Vừa nhấc mắt, cơm, cơm của cô ấy đâu?

Hàn Điềm: “Em ăn xong rồi, đi rửa hộp cơm đây.”

Chu Hải Yến: “À à, được được.”

***

Hàn Điềm lại nằm ở trên giường.

Trời biết, cô đã bao lâu không nghỉ ngơi tử tế.

Năm ngoái, vốn dĩ còn mong nghỉ phép năm có một chuyến du lịch, kết quả nghỉ phép năm đã qua, còn phải xử lý công việc.

Vừa mở mắt ra, chính là cuộc sống áp lực, quá khó khăn.

Nằm yên thật sự khá tốt.

Có điều kiện nằm yên, dù sao cô nguyện ý nằm yên.

Phơi ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, Hàn Điềm thoải mái híp mắt.

Cứ như vậy, Hàn Điềm vượt qua một buổi trưa, cũng không cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ.

Còn cảm thán nói: “Lúc này mới gọi là cuộc sống chứ.”

Chu Hải Yến: “Nhà Lão Lục, nhà Lão Lục à!”

Lúc chạng vạng, Hàn Điềm bị ồn ào trở cái mình, giọng nói cách cô đặc biệt gần, hình như là ở dưới lầu.

Hàn Điềm nhìn thấy Chu Hải Yến, ý thức được, Chu Hải Yến gọi nhà Lão Lục là đang xưng hô mình.

Vấn đề không lớn, Hàn Điềm không nghĩ vì loại chuyện này nghĩ tới nghĩ lui, nhà Lão Lục thì nhà Lão Lục đi.

Hàn Điềm: “Chị Hải Yến.”

Chu Hải Yến cầm hạt giống đưa cho Hàn Điềm: “Hạt giống này là chị nhờ người từ bên ngoài mang về, hạt giống dưa leo ấy.”

Duỗi dài cổ xem trong sân.

Ừm… giống như trước đó, đất trống trong sân không có cái lá cải nào cả.

Chu Hải Yến không quá xác định đất trống này của Hàn Điềm có cần dùng hạt giống hay không, “Em còn chưa trồng rau hả?”

Hàn Điềm cũng đang nhìn cách vách đất trồng rau trong nhà Chu Hải Yến, hâm mộ.

Chu Hải Yến là một người thạo trồng rau, từ phòng ngủ trên lầu nhìn ra một mảnh đất trồng rau phía ngoài, trồng rất nhiều thứ.

Đây chẳng phải là cuộc sống nhàn nhã mà cô từng nghĩ hay sao, còn ở trên biển đảo, còn có hải sản!

Hàn Điềm không dễ dàng dời ánh mắt từ chỗ Chu Hải Yến về lại, “Còn chưa ạ.”

Chu Hải Yến: “Hạt giống dưa leo này tốt lắm, dưa leo trồng ra ăn ngon lắm.”

Hàn Điềm: “Cảm ơn chị Hải Yến.”

Chu Hải Yến xua tay, một chút hạt giống dưa leo cảm ơn gì chứ.

Hàn Điềm nhìn hạt giống dưa leo một lát, lại nhìn đất trống trong sân.

Nghĩ đến có thể ăn dưa leo mới mẻ, Hàn Điềm rất động lòng, nhưng để cô hiện tại đi trồng dưa leo, cô cũng không biết, cô nào biết làm chuyện này chứ.

Hàn Điềm biết ăn thôi.

Hàn Điềm im lặng nhìn hạt giống dưa leo trong tay.

Tạm thời Hàn Điềm không có suy nghĩ này, lại chậm rãi nghỉ ngơi mấy ngày đi.

Công việc áp lực lớn, áp lực thăng chức, Hàn Điềm thật sự mệt mỏi, trên thân thể còn có tâm hồn, ít nhất phải chậm rãi mười ngày nửa tháng, thậm chí một tháng, cô mới có thể đủ tập trung tinh thần sinh hoạt.

Đến lúc đó, trồng rau, đi biển bắt hải sản......

***

Ngày mới trời trong nắng ấm.

Lục Tân cả khuôn mặt nghiêm túc, mang theo Lục Dữ từ trên thuyền xuống, một tay xách đồ, một tay nắm Lục Dữ, còn Lục Dữ lại nắm chặt một cô bé còn nhỏ hơn nhóc.

Nếu như hai đứa nhỏ có đặc điểm gì giống nhau thì là ước chừng thoạt nhìn vô cùng mượt mà, còn rất trắng, vả lại rất đáng yêu.

“Đoàn trưởng Lục à, đây là con trai của cậu hả?”

“Nhìn thật đẹp trai giống cậu mà.”

“Cô bé này là ai vậy, nhìn cũng thật đẹp đẽ.”

Lục Tân: “Là cháu gái tôi, anh cả tôi sắp được điều đến trên đảo, lần này tôi mang cô bé đến trước.”

Ba người một đường đi về phía sân gia thuộc.

Khuôn mặt nhỏ của Lục Dữ cứng đờ: “Con sẽ không gọi mẹ đâu.”

Lục Viên: “Con biết, phải gọi thím.”

Lục Tân nhìn hai đứa nhỏ, nghĩ may mắn Lục Viên là một cô bé ngoan ngoãn, nếu không anh cũng không biết phải nói sao với Hàn Điềm thoáng cái phải mang theo hai đứa nhỏ.

Hàn Điềm đang cầm quyển sách ở trong sân… Che khuất ánh mặt trời, đặt sách trên mặt.

Cô không nhớ rõ mình đã xuyên qua mấy ngày nữa, dù sao cuộc sống mỗi ngày trôi qua vô cùng thoải mái, trong lòng vô cùng yên tĩnh.

Lúc này hiển nhiên chưa có smart phone, nhưng không có smart phone cũng chẳng sao cả, trời biết, trước đó cô chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả nhận được điện thoại tăng ca là tâm trạng gì chứ.

Bên ngoài sân ngẫu nhiên có âm thanh ồn ào nhốn nháo, Hàn Điềm cũng thói quen.

Trẻ con trên đảo chạy chơi khắp nơi, còn có tiếng người lớn nói chuyện.

Giọng nói bên ngoài hôm nay hiển nhiên không giống.

“Chính là nơi này ạ?”

“Oa, thím ơi, thím ơi.”

“Lục Dữ, nơi này là nhà con.”

Hàn Điềm nhìn người đàn ông xuất hiện cùng với hai củ cải nhỏ theo bên cạnh anh, hơi kinh ngạc.

Đây là người chồng về sau của cô à, đây là dựa theo hình dáng lý tưởng của cô à, thân cao chân dài, mày kiếm mắt sáng.

Lại nhìn hai đứa nhỏ, ôi, thật muốn chọc khuôn mặt của bọn nhóc.

Bé trai bụ bẫm, bé gái thì cột hai cái sừng dê, đôi mắt ngập nước giống như quả nho.

Đây là đủ trai lẫn gái ư?

Không cần mình sinh, cũng được.

Hai đứa nhỏ nhìn cũng đều năm sáu tuổi, trực tiếp nhảy qua giai đoạn khó mang nhất.

Hàn Điềm chưa từng sinh con, nhưng bạn tốt của cô từng sinh, nghe nói quá trình mang con cho tới lúc đi nhà trẻ vô cùng gian khó, thậm chí còn từ chức nữa.

Lục Viên lộp ba lộp bộp chạy qua, “Chào thím, con là Lục Viên, năm nay năm tuổi ạ.”

Hàn Điềm: “Chào con nha.”

Lục Dữ không được tự nhiên lắm, không chịu bước lên.

Lục Dữ: “Chào dì, con là Lục Dữ.”

Hàn Điềm nhìn bé trai bụ bẫm, thái độ đối đãi không khác biệt gì với Lục Viên, “Chào con nha.”

Lục Dữ vươn cái tay béo nhỏ, nghiêm túc nắm tay Hàn Điềm.

Ừm……

Tay nhỏ thịt mum múp, thiệt là thoải mái mà.

Lục Tân: “Đồng chí Hàn, chúng ta đi vào nói thôi.”

Xưng hô mấy ngày nay của Hàn Điềm thật sự nhiều, nhà Lão Lục, đồng chí Hàn, cũng may một cái xưng hô, Hàn Điềm sẽ không nghĩ nhiều.

Bạn tốt của Hàn Điềm hoặc là một vài quan hệ thân thiết đều gọi cô là Điềm Điềm, nếu như người đàn ông vừa lên trực tiếp gọi cô là Điềm Điềm, cô sẽ hơi lúng túng hoặc là không cách nào chấp nhận.

Đồng chí Hàn khá tốt.

Gọi anh thì đại khái phải gọi đồng chí Lục.

Trong phòng không có nước ấm, nhưng là có nước sôi để nguội, Hàn Điềm rót hai ly, mặc kệ Lục Tân uống hay không, bản thân uống non nửa ly trước.

Ở bên ngoài phơi nắng thật lâu, có hơi khát nước.

Lục Tân: “Đồng chí Hàn, vô cùng xin lỗi, trước lúc trở về chưa nói với em thì đã mang Lục Viên về, cô bé là con trai của anh cả anh, anh cả anh qua đoạn thời gian nữa sẽ điều đến trên đảo, mẹ ruột của cô bé cũng không rãnh để chăm sóc bé, tạm thời ở quân khu khác. Cô bé và Tiểu Dữ cùng nhau chơi đặc biệt tốt, hai đứa lại là lớn lên cùng nhau, cô bé lại năn nỉ bọn anh, khóc sắp ngất, hết cách mới mang theo cùng nhau lại đây.”

Hàn Điềm từ xưng hô đã biết được thân phận của hai đứa nhỏ.

Cũng là cô hiện tại lười suy nghĩ.

Trong tiểu thuyết, mẹ kế như cô đây chỉ làm mẹ kế của một đứa nhỏ, sao có thể lập tức đủ trai lẫn gái.

Hàn Điềm hơi phiền muộn, cô bé đáng yêu biết bao, hình như, giọng nói của anh cũng trầm thấp vô cùng dễ nghe.

Hàn Điềm: “Đồng chí Lục, không sao cả, để cô bé sống ở đây đi.”

Lục Tân: “Tiểu Viên rất nghe lời, Tiểu Dữ thì e rằng em cần phải bận tâm chút, xưng hô của nó anh sẽ làm nó nhanh chóng sửa đúng lại.”

Hàn Điềm: “Không sao, chuyện này không nóng nảy.”

Vẫn luôn gọi là dì cũng chẳng sao cả.

Lần đầu tiên gặp mặt người chồng này, Hàn Điềm cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.

Lục Tân cầm lấy ra một phong thư, “Này là bố của cô bé cho nó tiền sinh hoạt.”

Hàn Điềm: “Được, em biết rồi.”

Lục Tân phát hiện dường như Hàn Điềm còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của anh.

Chị cả của Hàn Điềm theo quân trên biển đảo, một tháng trước Hàn Điềm lại đây thăm chị cả, đuổi kịp hoạt động giao lưu trên đảo, một người muốn lưu lại trên biển đảo nghĩ cách tham gia, một người bởi vì trong nhà vẫn luôn gọi điện thúc giục kết hôn, lại bị thủ trưởng ép đi tham gia.

Thủ trưởng hỏi Lục Tân muốn tìm đối tượng kết hôn có điều kiện gì.

Lục Tân trả lời: “Có thể tiếp thu tôi mang theo một đứa con, trước khi bồi dưỡng ra cảm tình với đứa trẻ, chúng tôi tạm thời có thể không sinh con, tính cách hơi dịu dàng.”

Lúc hoạt động giao lưu, Hàn Điềm chủ động tìm đến Lục Tân, hai người nói chuyện rất lâu, điều kiện đôi bên đều có thể tiếp thu, ngày hôm sau Lục Tân và Hàn Điềm đi đến nhà chị cả và anh rể của cô, hai người lại chia ra gọi điện thoại nói với trong nhà chuyện này, hai nhà đều không có ý kiến.

Lúc sau chính là xin kết hôn, Lục Tân trở về đón con.

Lúc ở Thượng Hải đón con về, đêm khuya Lục Tân còn vì chuyện này suy nghĩ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, chuyện như vậy hồi trước không phải chưa từng xảy ra, nhưng anh tạm thời chưa có dự định kết hôn.

Lục Tân nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất nghĩ đến lý do hợp lý đại khái là Lục Dữ lớn rồi, mỗi lần anh trò chuyện với cha mẹ, cha mẹ đều nói một ít về việc Lục Dữ không thể lớn lên bên cạnh anh, vô cùng hâm mộ những đứa trẻ khác, bằng không anh nghĩ không ra lý do khác.

Cha mẹ Lục Tân vui thì cũng vui, đồng thời cũng vì cách làm của Lục Tân mà cảm giác kinh ngạc, hơn nữa cho rằng Lục Tân và Hàn Điềm là vừa gặp đã yêu.

Tôn Thiên - binh lính dưới trướng của Lục Tân lại đây, “Đoàn trưởng, phía trên biết anh trở về, lâm thời phái cho anh nhiệm vụ quan trọng, buổi chiều hai giờ phải đi qua ạ!”

Nói xong, Tôn Thiên lại nói với Hàn Điềm, “Chào chị dâu!”

Lục Tân mím môi, “Đồng chí Hàn, anh không nghĩ tới lâm thời có nhiệm vụ, chỉ sợ buổi chiều này hai đứa nhỏ phải giao cho em chăm sóc. Hai đứa nhóc này, một đứa 5 tuổi, một đứa 6 tuổi, em có thể đi nhà trẻ hỏi một chút, sau đó đưa bọn họ cùng nhau đến nhà trẻ, một cái lớp, hoặc là em chờ anh trở lại xử lý những việc này cũng có thể.”

Đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ?

Vậy thì dễ mang hơn rồi.

Hàn Điềm gật đầu, “Anh còn những chuyện khác cần nói không?”

Hiện tại đã sắp 12 giờ, thời gian hơi vội.

Lục Tân: “Đồng chí Hàn, em có chuyện gì yêu cầu anh làm, hoặc là có vấn đề gì không?”

Hàn Điềm muốn nói lại thôi, cô thật là có vấn đề, yêu cầu Lục Tân giải quyết một chút.

Lục Tân bởi vì biểu tình của Hàn Điềm, vẻ mặt lại nghiêm túc hơn, “Đồng chí Hàn, chúng ta hiện tại là vợ chồng, có vấn đề, em phải nói với anh, đề cập với anh, như vậy chúng ta mới có thể đủ giải quyết vấn đề.”

Hàn Điềm vẫn là sợ bỏ lỡ thời gian gieo trồng, “Anh biết trồng trọt không? Chị Hải Yến cách vách tặng cho em một ít hạt giống dưa leo, em mãi vẫn chưa trồng.”

Lục Tân: “……”