Chương 2

Chờ người đi rồi, cậu nhào bộ quần áo đó thành một đoàn, giống như trả thù ném vào máy giặt cũ nát, lê đôi chân mềm nhũn đi vào phòng tắm, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn nhiều.

Cậu múc nước nóng từ trong xô tưới lên người, dùng sức chà xát dấu vết đỏ tươi lên trên người.

Cậu đây là "tự nguyện" trở thành đối tượng phát tiết du͙© vọиɠ của Tiêu Tầm.

Thời điểm mạt thế tới, chưa có ai kịp phản ứng lạ, hết thành phố này đến thành phố khác thất thủ, bị tang thi chiếm lĩnh, số lượng nhân loại đột nhiên giảm xuống, một bộ phận nhỏ alpha có thân thể cường tráng sống sót, còn có một số ít omega được bảo vệ cực tốt, phần lớn bị thương vong đều là loại bình dân không có khả năng tự bảo vệ mình như cậu.

Lục An Hòa có thể sống sót toàn bộ dựa vào sự may mắn, hơn nữa còn có một chút thông minh tài trí.

Lúc tang thi bộc phát, cậu vừa mới ở một cửa hàng tiện lợi, dựa vào vật tư cùng nguồn nước trong cửa hàng miễn cưỡng một đường bôn ba đến ngoại thành, cứ như vậy chống đỡ qua mười mấy ngày, mới gặp được tiểu đội lính đánh thuê do Tiêu Tầm dẫn đoàn.

Cậu cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tiêu Tầm, nhưng bị từ chối.

Lý do không có cậu, hệ thống mạt thế đến tạm thời sụp đổ, Tiêu Tầm không phải là quân chính phủ, cũng không tính là tổ chức từ thiện, không có nghĩa vụ cứu giúp quần chúng, kéo thêm một tên beta gầy yếu không hề quen biết như cậu cũng chỉ tổ thêm cản trở.

Mặc dù Lục An Hòa khó có thể tin được, nhưng cũng không thể phản bác.

Nhưng còn có một lựa chọn khác, đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt trêu chọc của Tiêu Tầm khi gọi cậu lại.

Sau khi tang thi bộc phát các loại tài nguyên khan hiếm, trong đó cũng bao gồm chất ức chế.

Điều này cũng có nghĩa là thời kỳ dịch cảm của Alpha cần phải chịu đựng mạnh mẽ, rất dễ dàng rơi vào trạng thái nóng nảy và mất lý trí, thời gian dài vượt qua thời kỳ dịch cảm cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể alpha.

Tốt nhất là cần có ai đó để giải tỏa.

Omega quá quý báu đương nhiên không thể đảm nhận công việc này, hơn nữa còn dễ mang thai, thuận tiện nhất đương nhiên là tìm một beta.

Có trời mới biết tâm tình của Lục An Hòa khi nghe được đề nghị này là gì, cậu đập lon vào mặt Tiêu Tầm ngay tại chỗ —— đương nhiên không đập trúng, bị alpha nhanh nhẹn né tránh.

Nếu tang thi không bộc phát, kế hoạch cuộc đời này của cậu vốn là tìm kiếm một nữ beta ôn nhu hoặc omega cùng chung sống cả đời, mà tuyệt đối không phải đảm đương nhiệm vụ làm công cụ phát tiết của alpha trong một tiểu đội lính đánh thuê.

Lúc đó cậu căn bản không hề nghĩ tới, một beta bình thường sống ở vùng ngoại ô là cậu, sớm đã bị phát hiện.

Không phải cậu tìm được tiểu đội lính đánh thuê, mà là Tiêu Tầm chủ động để lại manh mối, cố ý dụ dỗ cậu tìm đến hắn.

Lúc đó ở xung quanh ngoại ô thành phố ít nhất có ba nơi đông người, đã bị lây nhiễm bảy tám phần.

Sau khi Lục An Hòa ném lon qua liền rời khỏi tiểu đội lính đánh thuê, đi lên trấn tìm kiếm vật tư, trước mặt là ba đợt thi triều.

Cậu một mình ở ngoại ô thành phố bôn ba hai ngày một đêm, dù làm thế nào cũng không thể rời khỏi phạm vi này, rốt cuộc cũng hết lương thực, tìm trở lại căn cứ của Tiêu Tầm, sức cùng lực kiệt đấm cánh cửa sắt kia, đối mặt với kết cục bị tang thi xé thành nhiều mảnh nhỏ, cuối cùng cậu vẫn chọn buông tha tôn nghiêm của chính mình.

Mà Tiêu Tầm thẳng đến một khắc cuối cùng mới ung dung mở cửa sắt, phảng phất sớm biết cậu sẽ tìm tới.

Cậu cứ như vậy mà ở lại đây.

Mà đêm đó vĩnh viễn trở thành ác mộng của cậu, vô số lần nửa đêm cậu đều sẽ bừng tỉnh ở trên giường, phía sau là ngón tay nhọn của tang thi thối rữa, mà trước mặt là cửa sắt rỉ sét kiên cố đến mức không mở được.

Cho dù ở hướng nào đi nữa, đối với cậu mà nói đều là địa ngục.

Cậu lau sạch chất dịch màu trắng đυ.c chảy xuống giữa hai chân, vừa rửa vừa mắng chửi Tiêu Tầm.

Lục An Hòa luôn thích sạch sẽ, nhưng nguồn nước trong căn cứ có hạn, lượng nước được dùng mỗi người vào mỗi ngày đều do Tiêu Tầm đặt ra, có hạn ngạch, tối hôm qua cậu vừa tắm rửa, vốn tính toán rõ ràng vừa vặn đủ dùng, buổi sáng bị hắn giày vò như vậy, cậu lại phải tiết kiệm chút nước từ nơi khác xuống dùng.