Chương 12-1: Tiểu thiếu gia ngủ quên, đoàn nhân vật đều lo lắng

Bởi vì còn đang trong thời gian thực hiện nhiệm vụ nên Hạng Hồng Đạt cũng không dám làm nhiều, chỉ làm một lần rồi thôi. Tuy chỉ có một lần nhưng cũng đủ để tiểu thiếu gia ngất đi, không thể nào thừa nhận lần thứ hai được nữa.

Hạng Hồng Đạt dùng dị năng rửa sạch những chất lỏng loạn thất bát tao trên người cậu đi, hắn xoa xoa hai má mềm mại của cậu, không nhịn được cúi đầu hôn lên.

Cam Minh Tri đã ngất đi nhưng vẫn cảm giác được có gì đó đang lướt lướt trên mặt cậu, có chút ngứa nhưng thứ đó mãi không chịu đi khiến cậu nổi nóng. Cuối cùng không nhịn được nữa liền tát cái "bốp" lên mặt Hạng Hồng Đạt, rầm rì mắng: "Thật phiền."

Nghe được tiếng cười bên tai, Cam Minh Tri càng cảm thấy chán ghét.

Buổi tối gây sức ép quá lớn nên ngày hôm sau Cam Minh Tri không dậy nổi, tiểu thiếu gia nghe thấy động tĩnh ồn ào do thu dọn đồ đạc ở bên ngoài vang lên, cậu khó chịu hừ một tiếng.

"Thiếu gia tiếp tục ngủ đi, không có chuyện gì, tôi ôm cậu qua."

Hạng Hồng Đạt ôn nhu vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành. Cam Minh Tri theo bản năng đáp ứng. Dù sao thì cậu cũng không có tác dụng gì, dù có đi ra thì cũng chỉ thêm phiền toái mà thôi. Thật không hiểu cha cậu nghĩ sao mà lại đưa cậu đến đây chứ?

Thấy Cam Minh Tri được ôm ra, Khúc Ngọc Thư theo bản năng tiến đến: "Tiểu thiếu gia làm sao vậy?"

Hạng Hồng Đạt đang bận rộn che nắng cho cậu, ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt thân cận không giống giả vờ của cậu ta, liền đen mặt xuống: "Đêm qua tiểu thiếu gia bị sợ hãi , ngủ không ngon."

Mỗi lần nhìn thấy Khúc Ngọc Thư đều khiến hắn nhớ lại những việc làm trước kia của tiểu thiếu gia. Mà người này còn chủ động sáp lại, mỗi lần như thế hắn đều khó chịu trong lòng.

Không biết vì sao Hạng Hồng Đạt lại có địch ý với bản thân, Khúc Ngọc Thư có chút bất đắc dĩ: "Nếu đêm qua, thiếu gia nhủ không được thì có thể đến gặp tôi, biết đâu dị năng thôi miên của tôi có tác dụng thì sao."

"Không cần, tôi cũng có cách thôi miên khác."

Khúc Ngọc Thư là thôi miên bằng tinh thần, còn hắn thì thôi miên bằng vật lý.

Tỉnh Văn Diệu thức dậy có chút sớm, đang bận rộn thu thập đồ đạc ở một bên, thấy Cam Minh Tri vẫn còn ngủ có chút kinh ngạc.

Anh đã quen với những đồng bạn thức khuya dậy sớm, dau mạt thế thì đều tiếp xúc với dị năng giả, mà giấc ngủ của dị năng giả cũng không nhiều, rất ít khi thấy người nào dậy trễ như cậu.

"Cậu ấy bị làm sao vậy? Sinh bệnh sao? Sao lại không nhờ Khúc Ngọc Thư khám thử xem."

Dị năng giả hệ chữa khỏi không thể chữa lành nội thương bên trong mà chỉ có thể trị ngoại thương. Nhưng từ khi trở thành dị năng giả cấp năm, Khúc Ngọc Thư đã có thể chữa trị một số bệnh nhỏ như đau đầu, cảm sốt.....

Mà bệnh phong thấp của mẹ Tỉnh Văn Diệu, Khúc Ngọc Thư không có khả năng chữa trị nên chỉ có thể nhờ vào căn cứ.

Anh đối với Cam Minh Tri không có ấn tượng xấu gì cả, trước mạt thế, Tỉnh Văn Diệu có một người em trai, đáng tiếc lại bị bệnh tim chỉ có thể sống đến năm 17 tuổi.

Gia đình anh lúc này chỉ còn lại mẹ và em gái. Tỉnh Văn Diệu từ nhỏ đã lớn lên cùng em trai, em gái nên tính cách của anh cũng theo chiều hướng là một người anh trai nhà hàng xóm trong mắt nhiều người. Do vậy, mỗi khi nhìn vào gương mặt non nớt của Cam Minh, anh đều không nhịn được đối xử với cậu như một đứa trẻ.

Tuy rằng đứa trẻ này có chút tùy hứng nhưng Tỉnh Văn Diệu cũng không chán ghét cậu, nhờ có cậu mà mẹ anh đã có người chăm sóc, anh chăm sóc cậu lại cũng xem như là báo đáp đi.

Hạng Hồng Đạt bị hai người ngăn hỏi có chút tức giận, nhưng lại sợ đánh thức Cam Minh Tri nên không phát hỏa mà chỉ ném lại một câu: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia, không cần các cậu bận tâm."

Cam Minh Tri trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng tranh cãi bên tai khẽ cựa quậy, vùi đầu vào lòng Hạng Hồng Đạt muốn cắt đứt những tiếng ồn ào bên ngoài đi.

Hạng Hồng Đạt bế cậu lên xe, thuận tay dùng quần áo quấn quanh người cậu lại, sau đó ngồi xuống cho cậu nằm lên đùi hắn.

Khúc Ngọc Thư ngồi gần đó thỉnh thoảng nhìn qua, lo lắng hỏi: "Nếu không thì để tôi bắt mạch cho tiểu thiếu gia xem sao, trước mạt thế tôi học trung y."