Chương 13-1: Bực tức boss phản diện liền đòi ngủ riêng

Nghe thấy Khúc Ngọc Thư đồng ý, Cam Minh Tri bật người dậy người cười với cậu ta, thuận tiện còn vỗ vỗ tay quay qua nói: “Cậu còn biết thức thời đấy.”

Khoé môi cong lên, trong mắt Khúc Ngọc Thư mang theo ý cười: “Đúng vậy.”

Nghe thấy lời này, tính tình nhân vật thụ trông có vẻ khá tốt.

Nhưng Cam Minh Tri lại không hài lòng.

Đối mặt với người tính cách hiền lành như vậy, dù cho có làm điều xấu xa đến mức nào đi nữa cũng có cảm giác như đánh vào bông vậy, vô cùng nhàm chán.

Nghe Khúc Ngọc Thư còn đồng ý với cậu, nhất thời Cam Minh Tri hơi nghẹn một chút: “Tôi không có khen cậu.”

“Tôi biết, cũng không liên quan lắm.”

Thế nào là không liên quan?

Cam Minh Tri cảm thấy nhân vật thụ này quả thực kì lạ!

Có điều Cam Minh Tri không biết là nếu cậu cư xử không tốt với vài người, cậu có thể bị ném ra ngoài.

Rõ ràng chỉ là một thiếu gia không có siêu năng lực, thời điểm này mà còn giở thói kiêu ngạo, mở miệng ra liền sẽ đắc tội với người khác.

Mười phần kiêu ngạo.

Chỉ có nhìn thấy biểu cảm tối tăm đáng sợ của Hạng Hồng Đạt, Cam Minh Tri trong lòng khϊếp đảm, nhưng vẫn can đảm trừng mắt liếc hắn một cái.

Nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp trai bao giờ sao!

Một lúc lâu sau Hạng Hồng Đạt cắn răng hỏi một câu: “Thiếu gia có gì không hài lòng với tôi sao?”

Hơi ngạc nhiên trừng mắt, Canh Minh không trả lời mà hỏi lại: “Anh có gì không hài lòng với tôi sao?”

Biết cậu chủ bị người không biết xấu hổ như hắn làm cho kinh hãi nhưng Hạng Hồng Đạt vẫn rất thẳng thắn thành khẩn trả lời: “Ít ra tôi vẫn làm rất chăm chỉ…”

“...”

Đột nhiên đỏ mặt, Cam Minh Tri chỉ vào Hạng Hồng Đạt, cứ anh anh nửa ngày, nửa câu cũng không nói được.

Rõ ràng là bắt ép cậu!

Người này sao lại không biết xấu hổ mà khoe rằng hắn đã làm rất chăm chỉ!

Không gϊếŧ hắn thì không xong mà!

Hắn còn dám nói ra ở trong đây!

Eo đau nhức còn có bị sưng ở chỗ đó làm cho Cam Minh Tri càng nghĩ càng tức: “Anh cút đi, đừng ngồi trên xe này nữa, đi xe khác đi!”

Nhìn thấy Cam Minh Tri tức giận, Khúc Ngọc Thư và Tỉnh Văn Diệu đều không hiểu tại sao Hạng Hồng Đạt nói câu đó liền chọc giận cậu.

Nhưng có điều nghĩ tới tính cách của cậu chủ nên bọn họ cũng không dám nhiều chuyện can ngăn, nếu cậu chủ nghe lời thì tính cách cũng không bị nuông chiều đến nỗi coi trời bằng vung như thế được.

Không cần tự mình làm mình mất mặt, ngược lại còn làm cho cậu chủ nhỏ không vui mà ầm ĩ.

Chỗ trên xe không quá rộng, Cam Minh Tri không thể trốn khỏi Hạng Hồng Đạt, chỉ có thể bị kéo vào lòng ngực: “Được rồi cậu chủ nhỏ, ngoan, tôi giúp cậu ăn cơm.”

Không thể giãy dụa được, Cam Minh Tri chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Hạng Hồng Đạt, sau đó liếc về phía Khúc Ngọc Thư: “Tôi muốn ngồi bên cạnh cậu.”

Hạng Hồng Đạt đen mặt, quyến luyến Cam Minh, chỉ có thể lừa qua loa: “Ban ngày thị lực của thây ma rất tốt, không thể dừng xe nên khó đổi chỗ lắm.”

Tuy Cam Minh Tri rất muốn nói không sao tôi trèo qua người anh là được rồi, miệng hơi hé, cảm thấy Hạng Hồng Đạt sẽ không đồng ý, chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc.

Ngoan ngoãn ăn sạch bánh quy Hạng Hồng Đạt đưa, lại ăn thêm mấy quả táo, hương vị cũng không tệ lắm.

Nhìn Cam Minh Tri ngoan ngoãn ăn xong, trên mặt Tỉnh Văn Diệu cũng dịu lại.

Đêm qua anh đi tuần tra bên ngoài nhìn thấy một vườn trái cây, hoa quả bên trong không có ai canh giữ, gần như mọc lan ra ngoài, anh nhớ tới Cam Minh Tri nên hái vài quả.

Sau khi ăn xong, Cam Minh Tri nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đến buổi tối mọi người bắt đầu tìm chỗ hạ trại, Cam Minh Tri không nhịn được trên mặt tràn đầy đắc ý liếc nhìn Hạng Hồng Đạt.

Hạng Hồng Đạt không có cách nào, hắn biết Cam Minh Tri nhất định sẽ trốn tránh hắn, nhưng lại không ngờ rằng cậu chủ nhỏ lại bất cẩn như vậy, ở với Khúc Ngọc Thư không quen biết, lúc trước còn có mâu thuẫn, bây giờ lại muốn chạy tới ngủ cùng với người ta.