Chương 4-2: Tiểu mỹ nhân bắt đầu ra tay khi dễ công chính

Không tồi, không tồi. Cam Minh Tri cuối cùng cũng nhìn thấy con đường trở thành nhân vật phản diện ngàn vạn người chán ghét sáng chói trước mắt. Không có gì sung sướиɠ hơn việc trở thành một tên ác nhân mà không bị trừng phạt.

Công chính chính trực, thánh mẫu bạch liên hoa thánh mẫu thụ còn có.... Một Boss phản diện không biết có mang thù hay không vẫn còn trong vòng an toàn.

Cho nên cho dù cậu có khi dễ bọn họ như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không trả thù, một hoàn cảnh thích hợp để trở thành vai ác như vậy thật là không tồi.

Nghĩ đến đây, bước chân của Cam Minh Tri cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đi đến cửa căn cứ, Cam Minh Tri phát hiện sớm đã có vô số người đã vây quanh, nếu không phải người nhà của dị năng giả thì cũng là những người thường xem náo nhiệt.

Thấy Cam Minh Tri đi đến, có không ít người tránh ra cho cậu đi, những ánh mắt ác ý bị Hạng Hồng Đạt nhìn thoáng qua liền thu hồi.

Từ phản ứng của những người xung quanh có thể nhận ra bọn họ đều chán ghét cậu, chỉ là không biết là do dư uy của nguyên chủ hay do cậu đã khi dễ Khúc Ngọc Thư.

Do có dị năng chữa khỏi nên cậu ta thường xuyên cứu chữa cho nhiều người, hơn nữa còn không cần họ báo đáp nên có không ít người đều quý trọng cậu ta.

Rất nhanh đã có tiếng kinh hô từ bên ngoài vang lên, có lẽ công chính đã trở về. Sợ bản thân sẽ bỏ lỡ, Cam Minh Tri vội vàng chạy đến, Hạng Hồng Đạt cũng không biết cậu muốn làm gì, chỉ có thể tăng tốc đuổi theo.

Một nam nhân cao lớn từ trên xe bước xuống, do công việc thường xuyên phải tiếp xúc với ánh mặt trời mà làn da của anh có màu yến mạch khỏe khoắn, khí chất trưởng thành, ổn trọng đôi mắt mắt màu xanh biếc do bị dị năng ảnh hưởng mà trông vô cùng đáng tin.

Những thành viên trong đội của anh đều mang theo ý cười, tuy anh không cười nhưng vẻ mặt cũng nhu hòa hơn một chút.

Cam Minh Tri cảm thấy được bản thân thật không muốn sống nữa, người ta thân cao chí lớn cậu còn muốn khi dễ người ta. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ còn cần phải hoàn thành, Cam Minh Tri dần bình tĩnh lại, trực tiếp đi qua chặn anh lại: "Đứng lại!"

Nghe thấy tiếng của cậu, những người xung quanh liền lộ ra vẻ, quả nhiên là vậy, thật sự đến gây chuyện.

Không thể không nói công chính, thụ chính trong truyện đều rất lễ phép, dù cậu quát lớn nhưng công chính vẫn ôn hòa hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là có chuyện rồi. Nghe nói anh có một viên tinh hạch cấp năm, tôi khuyên nếu anh thức thời thì nhanh giao ra đây."

Lời nói vô lý, quá đáng cứ như vậy trực tiếp thốt ra, Cam Minh Tri còn thiếu chút nữa đã dùng lỗ mũi để nhìn anh.

Nghe thấy lời càn rỡ muốn đoạt tinh hạch cấp năm của Cam Minh Tri , đám người xung quanh nhốn nháo cả lên, ngay cả Hạng Hồng Đạt cũng cảm thấy cậu không biết trời cao đất rộng là gì.

"Nếu anh không làm theo lời tôi thì tôi sẽ nói cha đuổi người nhà của anh ra khỏi căn cứ." Trong nhà công chính vẫn còn mẹ già cùng em gái, thường ngày công chính đều ra ngoài tìm vật tư để nuôi sống họ.

Công chính tuy rằng rất mạnh nhưng người nhà là điểm yếu của anh. Vào lúc công chính chuẩn bị giao tinh hạch ra thì một người từ trong đám đông đi ra, hung tợn đẩy cậu qua một bên. Người đó muốn xem Cam Minh Tri bị chê cười nên dùng sức rất lớn.

Đó là một dị năng giả hệ tốc độ nên rất nhanh, trong lòng Hạng Hồng Đạt vẫn còn đang suy nghĩ nên không cảnh giác đã để người đó thực hiện được.

Cam Minh Tri không chút đề phòng thiếu chút nữa đã bổ nhào lên mặt đất, may là có công chính ôm lại nếu không liền mất mặt rồi.

Tỉnh Văn Diệu như phản xạ có điều kiện mà nhào tới ôm cậu lại, bởi vì động tác quá nhanh mà Cam Minh Tri lại ăn mặc mỏng manh nên tay của anh liền đυ.ng tới thắt lưng mềm mại tinh tế của tiểu thiếu gia.

Mềm mại lại dẻo dai, Tỉnh Văn Diệu không biết bản thân nghĩ sao lại vuốt vuốt eo cậu, chờ phản ứng lại liền cứng đờ cả người.

Những người khác lại không thấy như vậy, họ thấy Cam Minh Tri bỗng nhiên bổ nhào vào ngực anh. Thấy vậy, trong đám người bỗng vang lên một tiếng cười: "Nói chán ghét người ta lại chủ động nhào tới!"

Nghe thấy tiếng cười nhạo, Cam Minh Tri còn chưa phản ứng lại đã bị Hạng Hồng Đạt kéo ra. Người đẩy cậu cũng không nán lại mà trực tiếp bỏ chạy. Ánh mắt âm sâm Hạng Hồng Đạt khóa chặt lên bóng dáng của đối phương, cùng với người vừa lên tiếng cười nhạo cậu.

"Thiếu gia có sao không?"

Hạng Hồng Đạt thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống xem xét cẩn thận người Cam Minh Tri liền sửng sốt. Thiếu gia cao ngạo lúc này lại đỏ mắt, cắn môi, thoạt nhìn vừa quật cường lại ủy khuất: "Đau...."

"Đau ở đâu?"

"Sau lưng đau..."

Tuy rằng muốn xem thử cậu bị thương ở đâu nhưng ở đây vẫn còn nhiều người nên Hạng Hồng Đạt vẫn nhịn xuống, nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Chúng ta trở về xem thử có bị thương không nha? Tôi ôm ngài về."

Nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, Cam Minh Tri lắc lắc đầu: "Không được!" Cậu cố ép nước mắt xuống, trừng mắt nhìn công chính, cố ra vẻ hung ác mà quát lên: "Ngươi tên gì?!"

"Tỉnh Văn Diệu."

"Tỉnh Văn Diệu, đều do anh làm hại tôi bị người ta đẩy, nếu anh không muốn tôi nói với cha đuổi anh ra người thì anh thức thời một chút, giao tinh hạch ra đây, còn cả xe vật tư này nữa."

Nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Cam Minh Tri , Tỉnh Văn Diệu cũng không biết phải làm sao, giằng co một hồi cũng thỏa hiệp, bất đắc dĩ đồng ý: "Tôi đồng ý."

Trông anh như phải chịu một sự nhục nhã vô cùng lớn, ánh mắt của những người xung quanh như phát hỏa, Cam Minh Tri thậm chí còn nghe thấy có tiếng mắng chửi cậu vang lên từ trong đám người.

Xem ra hành động của cậu đã quá đáng đến nỗi họ mặc kệ uy áp của thủ lĩnh mà lên tiếng mắng chửi cậu.

Cũng không tệ lắm. Cam Minh Tri vô cùng hài lòng, trên thế giới này không có tên nhân vật phản diện nào tài giỏi như cậu đâu.

Tuy rằng cậu toàn làm những việc vô bổ nhưng…..