Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Vận Hành Công Ty Giải Trí [Kinh Doanh]

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 6

Vài ngày trước, quá trình tuyển dụng đã diễn ra rất sôi nổi trong vài ngày, dưới sự so sánh với các đối thủ khác thì điều kiện mà Công ty Giải trí Tùy Cơ đưa ra thật sự có phần nổi bật hơn hẳn so với các công ty cùng ngành, thậm chí còn có người nhảy việc từ công ty khác sang.

Ở Bắc Kinh, mức lương cơ bản năm nghìn tệ không được tính là cao, thậm chí phần lớn tiền lương sẽ bị tiêu tốn vào việc thuê nhà, nhưng điều kiện mà Công ty Giải trí Tùy Cơ đưa ra là lương cơ bản tạm thời là năm nghìn tệ, cùng với bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế được đóng theo số tiền lương thực tế.

Về việc chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần và làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều thì thật khó để thực hiện trong ngành giải trí, nhưng Công ty Giải trí Tùy Cơ đã trả lời rằng làm thêm giờ sẽ được trả thêm tiền, tức là ngoài lương cơ bản, họ sẽ kiếm được từ tiền làm thêm giờ.

Trung bình một tháng có thể đạt mức lương trên dưới mười lăm nghìn tệ.

Phương tiện giao thông thì chỉ cần đi tàu điện ngầm, chi phí thuê nhà không vượt quá năm nghìn tệ, công ty còn cung cấp bữa trưa, mỗi tháng có thể tiết kiệm được kha khá,... Đối đối với giới trẻ ngày nay, đây gần như là một lời mời làm việc không thể từ chối.

Sau khi Khương Kết Dữu hoàn thành nhiệm vụ tuyển dụng và ký hợp đồng, cấp bậc của cô nhanh chóng lên Level 3. Cô đã sử dụng hạn mức vay thêm để mở khóa một số phòng chờ tạm thời dùng làm văn phòng cho nhân viên, sau đó mở khóa sân khấu và khu vực khán giả. Số tiền còn lại được dùng để mua hai chiếc xe ô tô. Và thế là toàn bộ số tiền đã được tiêu sạch không còn một đồng.

Ngày hôm qua, khi các nhân viên chính thức đi làm, cô đã đào tạo trước công việc cho một số người, nói đến mức khô cả miệng.

Với quy mô lớn như vậy, nếu không biết thì còn tưởng rằng cô đã tuyển dụng vài chục người, nhưng thực tế chỉ có năm người. Trong đó, hai người là quản lý nhóm thực tập sinh mới, bao gồm một nam và một nữ, chịu trách nhiệm quản lý các thực tập sinh. Ba người còn lại là thuộc bộ phận vận hành và lập kế hoạch, công việc chủ yếu ba cô gái nhỏ này là chụp ảnh, chỉnh sửa hình ảnh, làm poster và cắt video.

Phần việc còn lại sẽ do cô và hệ thống đảm nhiệm.

Trước khi phỏng vấn, Khương Kết Dữu đã nói về việc này trong nhóm gia đình. Hai chị em của cô tưởng rằng cô vào làm ở bộ phận nhân sự của công ty giải trí thì thở phào nhẹ nhõm một chút vì ít nhất, cô sẽ tránh xa khỏi rắc rối.

Em gái Khương Lưu Tinh của cô biết cô cần tuyển họa sĩ thiết kế đồ họa nên đã cho cô vài lời khuyên, bảo cô gửi tác phẩm để cô ấy giúp xem xét.

“Tiệm tạp hóa Kết Dữu: Thế nào, đạt yêu cầu không?”

“Lưu Tinh là tử vi tinh: Ba người này chắc chắn là fan cuồng đu idol đây.”

“Tiệm tạp hóa Kết Dữu: ? Sao em biết được.”

“Lưu Tinh là tử vi tinh: Họ đánh rất chuẩn vào thị hiếu của fan, hơn nữa đây chắc chắn là người đã từng tham gia các hội nhóm người hâm mộ hay fanpage.”

“Lưu Tinh là tử vi tinh: Thông thường các công ty không tuyển người theo đuổi thần tượng, vì những người này thường lảng vảng trên các nền tảng, rất dễ lộ thông tin. Nếu bị phát hiện hoặc nhỡ tay sử dụng tài khoản công ty trên các nền tảng, hình ảnh của công ty sẽ bị phá hủy.”

“Lưu Tinh là tử vi tinh: Chị hỏi họ xem họ theo đuổi ai, nếu không phải thần tượng của công ty chị thì có thể giữ lại. Vì những người hiểu rõ thị hiếu của cộng đồng người hâm mộ sẽ dễ dàng giữ chân fan hơn. Chỉ cần bảo với sếp đừng để họ quản lý tài khoản chính thức là được.”

Khương Kết Dữu dù không hiểu rõ lắm nhưng vẫn làm theo lời Khương Lưu Tinh. Cô đã phỏng vấn từng người trong ba người vượt qua vòng cuối và sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định giữ lại cả ba. Chỉ có điều, họ phải ký thỏa thuận bảo mật và hai người trong nhóm quản lý thực tập sinh cũng phải ký.

Sau khi xác định xong người, cô cho họ một ngày để chuẩn bị, ngày hôm sau là bắt đầu đào tạo.

Thực ra cũng không có gì nhiều để đào tạo, chỉ cần họ tải một ứng dụng.

Khương Kết Dữu sử dụng “Sổ tay vận hành công ty giải trí”, còn nhân viên thì dùng “Giải trí Tùy Cơ”. Đây là phần mềm nội bộ của công ty, mọi việc từ truyền tệp tin đến giao tiếp đều phải sử dụng nó, kể cả điểm danh giờ vào và giờ ra cũng thông qua ứng dụng này, nó sẽ định vị theo thời gian thực.

Vì hiện tại cấp độ của Khương Kết Dữu vẫn còn thấp nên các chức năng trên ứng dụng cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức nếu không phải công ty yêu cầu, có lẽ họ sẽ không dùng tới nó.

Nhóm quản lý thực tập sinh mới có nhiều việc cần phải bàn giao hơn. Công việc của họ là quản lý một số thực tập sinh, liên lạc trước với các giáo viên đứng lớp, theo dõi tình hình của thực tập sinh và nếu Khương Kết Dữu hỏi về tình hình của các thực tập sinh, cả hai người trong nhóm quản lý đều phải trả lời được.

Hôm nay là lần đầu tiên năm thực tập sinh đến công ty, Khương Kết Dữu cũng có vài điều cần dặn dò. Đầu tiên là ứng dụng “Giải trí Tùy Cơ”.

“Quét mã này để tải ứng dụng. Yêu cầu mỗi ngày các bạn phải đăng tải hai video, một video hát và một video nhảy. Giáo viên của các bạn sẽ chấm điểm ngay trên ứng dụng.”

“Nội dung các buổi học cũng sẽ được hiển thị trên đó, hãy xem lịch học trước và đến lớp đúng giờ.”

Khương Kết Dữu nhìn vào các chàng trai trẻ, họ đứng thành hàng, khuôn mặt nghiêm túc và chăm chú. Cô cũng nghiêm túc đáp lại: “Trong vòng một tháng, ít nhất phải chuẩn bị xong bốn sân khấu nhóm hoàn chỉnh, một sân khấu nhảy nhóm, mỗi người hai sân khấu solo với phong cách khác nhau.”

“Tôi nghĩ các bạn đã hiểu ý của tôi rồi, đúng vậy, hai tháng nữa các bạn sẽ phải lên sân khấu.” Cô nói với giọng dứt khoát.

Câu nói này làm cả năm chàng trai mở to mắt nhìn nhau, có chút không dám tin. Trong số đó, chỉ có một nửa là có nền tảng cơ bản, còn lại đều là người mới, làm sao có thể tập luyện và lên sân khấu sau hai tháng.

Trong sự ngạc nhiên đó, có người sợ hãi, có người phấn khích. Cao Hạ Tự nghe lời của Khương Kết Dữu, đôi mắt cũng sáng lên không ít.

Hệ thống đào tạo thực tập sinh là mô hình vững chắc nhất trong và ngoài nước hiện nay, điều này không có gì mới, nhưng việc Khương Kết Dữu chọn những người mới và để họ tập luyện chỉ trong hai tháng rồi lên sân khấu là điều hiếm thấy.

“Từ giờ, đây sẽ là nhiệm vụ hàng tháng của các bạn. Thời gian luyện tập? Chưa biết.” Khương Kết Dữu đối diện với từng người: “Cho đến khi tất cả giáo viên và khán giả gật đầu công nhận khả năng của các bạn, các bạn vẫn sẽ là thực tập sinh.”

Nghe đến đây, Cao Hạ Tự nắm chặt tay, không thể giấu được sự sôi sục trong lòng. Những người khác cũng biểu hiện một chút cảm xúc, đặc biệt là Trì Kiều. Cậu ấy đã học nhảy đường phố gần mười năm, rất quen thuộc với sân khấu. Ban đầu, cậu ấy nghĩ rằng phải luyện tập một thời gian dài mới có thể quay lại sân khấu, nhưng bây giờ thì tốt rồi, chỉ hai tháng sau, cậu ấy đã có thể trở lại sân khấu.

Khương Kết Dữu cẩn thận quan sát biểu cảm của cả năm người, thấy họ đều có vẻ phấn khởi, cô mỉm cười hài lòng. Tốt lắm, chiếc bánh vẽ này rất đẹp.

Lý do cô chọn phương thức này không phải vì cô đã làm một cuộc khảo sát nào, mà là vì cô hết tiền rồi. Khương Kết Dữu cần những người này nhanh chóng trưởng thành và sớm hoàn trả khoản vay của hệ thống.

Trời ạ, lãi suất đó thật sự rất đáng sợ.

Ban đầu cô nghĩ chỉ cần cô nâng cấp là có thể tiếp tục vay, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng, khoản vay này có thời hạn trả nợ tối đa chỉ một năm. Tức là vào thời điểm này năm sau, cô phải trả lại hàng triệu tệ, nếu không số tiền sẽ bị khấu trừ trực tiếp từ tiền lương của cô. Bất kể cô có tiếp tục làm việc ở công ty này hay không, tiền lương vẫn sẽ bị trừ.

Khương Kết Dữu không thể chịu đựng được, điều này còn đau đớn hơn cả việc bị gϊếŧ.

Sau khi cho năm cậu bé ăn bánh vẽ xong, cô dẫn họ băng qua con đường nhỏ ở hậu trường, đến bên dưới sân khấu.

Họ không đi lên từ hai bên sân khấu ở tầng một, mà đứng trên bệ nâng ở tầng âm một. Khi bệ nâng bắt đầu hoạt động, họ từ từ được nâng lên mặt đất, đèn chiếu sáng từ phía trước sân khấu chiếu tới, che khuất bóng tối dưới sân khấu.

Diệp Hạnh đứng ở giữa, bị đèn chiếu bao phủ. Cậu ấy giơ tay che ánh sáng một chút, sau đó mới nhìn rõ phía dưới.

Dưới sân khấu xếp những chiếc ghế nhựa, xa hơn nữa bị che phủ bởi vải đen, tối tăm không chút ánh sáng.

Tiếng của ông chủ vang lên bên cạnh: “Thấy không, nơi này có thể chứa hơn hai nghìn người. Khu vực có ghế nhựa ở phía trước là số lượng người mà buổi công diễn đầu tiên của các cậu có thể chứa, 120 chỗ ngồi. Các cậu nghĩ sẽ có bao nhiêu người đến và phải mất bao lâu mới có thể lấp đầy nơi này?”

Khương Kết Dữu tỏ ra điềm tĩnh khi bàn về tương lai với họ, nhưng thực tế thì lý do chỉ có ghế ở phía trước sân khấu là vì khu vực này chỉ mới Level 1. Phải nâng cấp thì mới có thêm chỗ ngồi, nhưng cô lại hết tiền rồi.

“Đứng ở đây có thể các cậu cảm thấy không lớn, nhưng thực tế nhìn từ dưới lên, sân khấu này lớn hơn rất nhiều. Lúc đó, liệu chỉ bằng sức của các cậu, các cậu có thể khiến mọi người cảm thấy sân khấu này không trống trải không?” Khương Kết Dữu lại trầm giọng nói.

Sân khấu cũng có những quy tắc nâng cấp. Kích thước của nó sẽ không thay đổi trong tương lai, nhưng âm thanh và ánh sáng sẽ được cải thiện theo từng cấp độ. Trên sân khấu hiện chưa có màn hình lớn, có lẽ khi nâng cấp lên thì sẽ thêm vào.

Sân khấu rộng bằng hai phòng tập rưỡi và kéo dài thêm một chút theo hình chữ Y, vì vậy khán phòng rất rộng, nhưng lại ít chỗ ngồi. Nguyên nhân chính là vì sân khấu chiếm hơn nửa diện tích.

Nhưng điều tốt ở đây là khoảng cách gần, ngay cả khi không có màn hình lớn, bạn vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của người biểu diễn. Hiệu ứng sân khấu sẽ rất tốt.

Khi Khương Kết Dữu nói, các cậu bé cũng thỏa sức mơ mộng. Thấy họ đều mang biểu cảm đầy kỳ vọng, Khương Kết Dữu hài lòng gật đầu.

Khi đã no đủ với cái bánh vẽ thì hãy cố gắng trưởng thành.

Cô cũng rất mong chờ đến ngày nơi này được lấp đầy đấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »