Chương 12

Sau một ngày vất vả, cuối cùng mọi thứ cũng được chuẩn bị xong. Sở Thiên nhìn quanh nhà và căn hầm, hài lòng với công sức và sự chuẩn bị kỹ lưỡng của mình, các vật tư đã được chất đống ngay cả ở trong các căn phòng khách và phòng nghỉ. Anh biết rằng mỗi vật dụng, mỗi thiết bị đều có vai trò quan trọng trong kế hoạch sinh tồn của mình.

Mệt mỏi nhưng an tâm, Sở Thiên dành trọn ngày cuối cùng trước khi tận thế đến để nghỉ ngơi. Anh thả mình trên chiếc ghế sofa êm ái, tận hưởng cảm giác yên bình trước cơn bão. Tuy nhiên, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho giám đốc Tạ - người đã luôn giúp đỡ và ủng hộ anh suốt thời gian qua.

Anh liên tục gọi điện nhắc nhở giám đốc rằng không được ra ngoài vào mấy ngày tới.

Giám đốc, dù chưa hoàn toàn hiểu hết mức độ nghiêm trọng của tình hình, anh chỉ biết vâng vâng dạ dạ nghe theo lời cậu, vì bản thân cũng đang chuẩn bị cho buổi tiệc lớn sắp tới để chiêu đãi và kí hợp đồng với một đối tác quan trọng, đồng thời cũng quyết định cho công ty nghỉ ngơi trong 2 ngày để mọi người có thời gian nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, ngày mà tận thế nuốt chửng loài người, mưa rơi như trút nước, tạo thành những dòng chảy lớn trên đường phố, mây đen giăng kín cả bầu trời, che khuất ánh nắng cuối cùng của ngày, nhấn chìm thế giới trong sự u tối và bí ẩn, đây như là một lời nhắc nhở về tai họa sắp giáng xuống. Sở Thiên ngủ đến tận 9 giờ sáng. Anh dậy, ngồi trong nhà, mặc kệ tiếng rít của gió và tiếng mưa đập lên mái, anh ăn nhẹ một vài cái bánh bao, sau đó ngồi trong nhà đọc sách, cố gắng lấy lại tinh thần và tìm kiếm sự yên bình trong giây phút cuối cùng trước khi thảm họa bắt đầu.

Đến 15 giờ, cơn mưa đã dần lắng xuống, nhưng lớp mây đen vẫn đậy kín bầu trời, ánh nắng chớp lên từ phía đông, nhưng không đủ sức mạnh để xua tan đi sự tối tăm đang âm ỉ ẩn sau những đám mây kia. Trong khung cảnh u ám này, đường phố trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Những con đường trống vắng, mênh mông dưới cái bầu trời âm u, như chính là hình ảnh của sự trống trải, cô đơn và tuyệt vọng. Các tòa nhà cao chọc trời bỗng trở nên u ám và ảm đạm hơn bao giờ hết, những bức tường bê tông xám xịt dường như đang kể lên câu chuyện của sự bất lực và tuyệt vọng.

Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm cho mấy cành cây trơ trụi, mấy bụi lá úa vàng đổ rải trên lòng đường, trở nên như những bức tranh tĩnh lặng của sự chết chóc và tiều tụy. Mỗi hơi thở, mỗi bước chân trên con đường hoang vu đều nhấn chìm vào cảnh vật u tối.

Những cây cỏ ven đường gãy gọn, lá cây úa tàn và rụng rời trên mặt đất, tạo nên bức tranh tả tình đượm buồn. Không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, như thấm qua từng lớp da, làm cho lòng người cảm thấy buồn bã và cô đơn hơn bao giờ hết.

Trên bề mặt của mấy con đường ẩm ướt, ánh sáng lờ mờ phản chiếu từ những hòn đá lẻ loi và những tảng bê tông vụn vỡ, tạo nên một cảnh vật mênh mang. Cảm giác lạnh buốt từng làn gió thoảng qua, như từng tiếng thở dài của những linh hồn oán thán.

Khi đồng hồ điểm 16 giờ, thời điểm mà mọi thứ dần trở nên u tối với loài người, cảnh tượng của thành phố dường như bị vùi lấp bởi sự hỗn loạn và đẫm máu, Sở Thiên cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Tiếng la hét và sự hỗn loạn bắt đầu lan tỏa, những con người giây trước còn cười nói vui vẻ giờ đây đã biến thành những sinh vật khát máu, những con zombie vô tri vô giác, đuổi theo những người vẫn còn sống, đưa họ vào cơn ác mộng không tưởng.

Khắp nơi, người dân hoảng loạn, nháo nhào chạy trốn, cố gắng bảo toàn sinh mạng của mình. Họ la hét, gào thét, đẩy ngã nhau trong sự hoảng loạn, không có mục tiêu cụ thể, chỉ biết chạy thật xa khỏi cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

Cùng lúc đó, zombie xuất hiện từ khắp nơi, không ngừng tiến tới với mục tiêu duy nhất: săn lùng và tàn sát. Chúng bất chấp mọi rào cản, đuổi theo người sống với tốc độ đáng sợ, anh mắt của chúng đầy sự khát máu, mục tiêu duy nhất của chúng là cắn xé người sống.

Cảnh tượng này tạo ra một không gian rợn tóc gáy, nơi mà sự sống và cái chết đối đầu, và niềm hy vọng chỉ còn là một điều mong manh trong cơn ác mộng tàn khốc này.