Chương 27: QUAY NGƯỜI LẠI

Người nọ nghe thấy lời cô, động tác tay thoáng khựng lại, Bạch Chỉ thấy thế, vội vàng nói:

“Cô đừng hiểu lầm nhé… Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn gỡ cái mác ra mà thôi! Thật sự không có ý gì khác… Hơn nữa chồng tôi còn đang đợi ở ngoài kia kìa!”

Để tránh cho nhân viên bán hàng hiểu lầm, Bạch Chỉ thậm chí còn đưa ra dẫn chứng "chồng" của mình để chứng minh rằng cô không hề có ý gì khuất tất.

Có vẻ đối phương cũng tin, không nói lời nào, bắt đầu làm theo lời cô nói.

Thao tác có vẻ rất không thành thạo, nắm lấy hai bên gấu váy, nghịch một lúc lâu mà không gỡ ra, theo động tác của người nọ, dòng điện nóng bỏng không ngừng chạy khắp cơ thể cô…

Trong không gian nhỏ hẹp của phòng thử đồ, nhiệt độ đang tăng lên từng chút một.

Không thể nhịn nổi!

“Tôi bảo này, sao lâu như vậy cô vẫn chưa cởi ra được? Không phải cô thường xuyên giúp người khác hay sao…” Bạch Chỉ vô cùng phiền muộn, vừa nói vừa quay người lại! Nhưng vừa mới quay lưng, cô đã chết trân tại chỗ.

Sao lại là Sở Mộ?

“Anh… anh… sao lại là anh?”

“Hử…” Người đàn ông vươn ngón tay thon dài, đặt ở bên miệng cô, anh nói: “Vợ ơi, đừng kêu lớn tiếng quá, người không biết có khi còn tưởng anh đang bắt nạt em đó…”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Bạch Chỉ tức tối lườm người đàn ông trước mắt.

“Anh tới giúp em cơ mà! Tự em nói mình bị vướng vào mác quần áo, không cởi được…” Anh làm bộ ngây thơ nhìn cô gái đang nổi trận lôi đình trước mặt mình, anh làm vẻ ấm ức.

“Em… em bảo nhân viên cửa hàng vào chứ có gọi anh đâu?"

“Vậy thì sao mà được? Sao anh có thể để yên cho người khác tiếp xúc thâm mật với vợ mình được cơ chứ?”

“Đều là nữ thì có làm sao chứ?”

“Không được! Em là vợ của anh, em chỉ thuộc về một mình anh! Ngoại trừ anh, không một ai có thể chạm vào em, kể cả phụ nữ…”

“Anh ngụy biện kiểu gì thế hả? Em thuộc về một mình em thôi, sao mà là của một mình anh được cơ chứ! Cuộc đời này vô cùng bình đẳng, chúng ta đều những là cá thể độc lập, chẳng có ai thuộc về ai hết."

Bạch Chỉ thao thao bất tuyệt không ngừng, nhưng Sở Mạch Diễn lại không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng rực rỡ, toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc Bạch Chỉ. Cô vốn muốn hung dữ, nhưng không biết vì sao mình lại chỉ trích anh, đầu óc cô trống rỗng như thể đã bị cô trộm mất linh hồn.

Hai người quá mức thân mật, như sắp dán sát vào nhau

“Anh… anh đừng đứng gần em như vậy!

Nóng quá!

Cô có cảm giác mình sắp bị thiêu cháy!

Người đàn ông này xuất hiện ở đây để tra tấn cô phải không!

“Quay lưng lại.” Người đàn ông cất tiếng, còn cố ý trêu chọc cô.

“Anh… Anh… Anh muốn làm gì?” Bạch Chỉ cảnh giác đưa mắt nhìn anh.

Trong không gian nhỏ hẹp, cô nam quả nữa ở chung một chỗ. Anh bảo cô quay người lại, anh muốn làm gì? Hay là anh muốn làm điều gì đó từ phía sau… “Anh muốn gỡ mác khỏi quần áo cho em.” Sở Mạch Diễn nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của Bạch Chỉ, trong lòng cảm thấy trêu cô thật là vui vẻ, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ nghiêm nghị bảo:

“Ồ, thì ra anh đang cố gỡ cái mác đó ra hả?” Bạch Chỉ ngượng ngùng nói