Chương 57

Đường Tinh đẩy Lý Dịch Phong ra.

"Có vẻ như Lý thiếu thích làm người thứ ba chen chân vào gia đình người khác nhỉ?"

"Nếu làm như vậy mà có được Đường tiểu thư thì tôi cũng không ngại đâu. Cô biết đấy, tôi rất có thiện cảm với cô. Mà biết đâu một ngày nào đó, chút thiện cảm này biến chất thành một thứ tình cảm khác, thì cũng không thể trách tôi được, chỉ có thể trách cô quá hấp dẫn thôi." Lý Dịch Phong cười ma mị.

Đường Tinh nhìn một lượt người đàn ông trước mặt. Từ khí chất cho đến khuôn mặt, ngược này luôn mng dáng vẻ thanh tao nhã nhặn, lại ấm áo như gió xuân. Quả thực đúng là hình mẫu lý tưởng của con gái. So với Sở Diệc Thần thì anh ta ở trang thái đối lập hoàn toàn.

"Lý Dịch Phong, anh đánh bại được Sở Diệc Thần rồi hãy nói chuyện với tôi. Một tên tướng bại trận đứng trước mặt tôi mà dám khua môi múa mép ư?"Đường Tinh nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Lý Dịch Phong không đuổi theo, không nói một lời nào, chỉ ngồi nhìn Đường Tinh cho đến khi cô đi mất dạng.

Một nam nhân đi ra vỗ vai Lý Dịch Phong.

"Sao? Không nỡ để người ta đi?"

"Có gì mà không nỡ chứ, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ là người của tôi thôi." Lý Dịch Phong cười nhạt.

"Nhưng tôi nghe nói, Sở Diệc Thần rất yêu thương cô ta, không sao chứ?" Nam nhân kia kia có chút nghi hoặc.

Đường đường là Lý gia Lý công tử mà lại đi làm tiểu tam cướp vợ người khác sao?

"Lo gì, vẫn chỉ là vị hôn thê. Họ vẫn chưa làm đám cưới, có nghĩa tôi vẫn còn cơ hội."

"Thật ra... tôi có ý này, chẳng qua không biết anh có làm theo hay không thôi."

"Ồ, nói nghe xem."Lý Dịch Phong lộ ra vẻ hứng thú.

Người kia lôi ra một lọ nhỏ, trong đó là chất lỏng màu trắng đυ.c.

"Tôi mới chế ra loại thuốc này, công dụng của nó gấp ba lần thuốc bình thường. Buổi tiệc hai ngày tới, anh cho thuốc này vào ly rượu của người kia, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, còn gì mà không được chứ." Nam nhân cười âm hiểm.

Lý Dịch Phong cầm lọ thuốc, mân mê trên tay. "Quả thực, nếu là người khác tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Nhưng vì đây là cô ấy nên tôi sẽ nghe theo anh một lần."

Hạt tiêu bé nhỏ của tôi, em đính hôn với ai không đính, lại đi đính hôn với Sở Diệc Thần. Lần này, em chạy không thoát khỏi tay tôi đâu.

...

Sáng hôm sau.

Đường Tinh đi cùng Sở Diệc Thần đến công ty. Quả nhiên, vừa nghe tin Sở Diệc Thần đến, Khương Mộ Na đã mò ngay đến phòng làm việc của anh.

"Sở Tổng, sao hôm nay sắc mặt anh kém vậy, anh không khỏe chỗ nào sao?"

"Không cần cô quan tâm." Sở Diệc Thần mắt không rời tài liệu, hờ hững trả lời.

Khương Mộ Na nghe vậy thì thầm sắc lộ ra vẻ lúng túng.

Con người này, quả nhiên lạnh lùng đến tận xương tủy mà. Nhưng vậy thì đã sao chứ, sớm muộn gì cũng phải khuất phục trong tay cô ta thôi.

"Sở Tổng, buổi tiệc ngày mai, không biết có thể để tôi làm bạn nhảy của anh được không?" Khương Mộ Na tỏ vẻ e thẹn.

Đồng ý đi chứ, anh với vị hôn thê đang cãi nhau kà, ngoài tôi ra anh đâu còn ai để đi cùng chứ.

"Vị hôn thê của tôi chưa chết."

Sở Diệc Thần đáp lại một câu gọn lỏn.

Khương Mộ Na lộ ra vẻ mặt đầy bắt đắc dĩ.

Đồ điên này mình đã nói đến thế mà còn không chịu sao?

"Sở Tổng, vị hôn thê của anh vừa vô lý lại vừa ngang tàn, vậy mà anh vẫn thích được sao?"

"Tôi không thích cô ấy không lẽ thích cô?"

Nghe xong câu này, Khương Mộ Na siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đên mức gần như chảy cả máu.

Lúc này, điện thoại Sở Diệc Thần bỗng vang lên. Là Đường Tinh gửi tin nhắn đến.

"Sở Diệc Thần, anh nói với cô ta là: Nếu như cô ấy ngủ với người khác thì có lẽ tôi còn buông bỏ được, bây giờ cô ấy không làm gì với tôi, sao tôi phải ghét cô ấy chứ, anh cứ nói như vậy lại cho em, em sẽ tự có sắp xếp."

Tối hôm qua, Đường Tinh đang về thì phát hiện quên đồ ở quán nên cô quay lại lấy, ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại của Lý Dịch Phong với nam nhân kia. Bây giờ cô khích Khương Mộ Na như vậy cốt là để cô ta cũng hạ thuốc mình. Như vậy thì dễ hành động hơn nhiều.

Cả hai người xứng đôi như vậy, tội gì mà tôi không tác thành cho hai người chứ.

Sở Diệc Thần đem nguyên văn lời của Đường Tinh nới lại với Khương Mộ Na. Quả nhiên cô ta liền nổi lên dã tâm muốn hại Đường Tinh. Đường Tinh thấy vậy thì cười lạnh.

Các người cứ tới đi, một mình Đường Tinh này chấp hết.