Chương 5

Caser lập tức nhét quả trứng vào lòng.

Đùa à, nếu rơi xuống đất vỡ tan tành, thiên tài chưa kịp ra đời đã mất mạng rồi.

Cậu thở dài, cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách lớn lao, Caser nói với bé trùng cái: "Anh phải đưa quả trứng này đến đồn cảnh sát để đợi người đến nhận, em về nhà trước đi."

Bé trùng cái do dự một chút sau đó lại đi theo cậu.

Caser cảm thán, xã hội trùng tộc giáo dục trùng con rất tốt, một con trùng con mà đã có trách nhiệm xã hội như vậy, nhìn người khác nhặt trứng cũng theo đến đồn cảnh sát.

Cho đến khi vô tình quay đầu nhìn bé trùng cái, thấy vẻ mặt hơi tủi thân của bé và hai tay nhỏ trống rỗng, Caser mới nhận ra mình quên mất gì đó—quả bóng rơi trong bồn hoa!

Nhưng cậu quyết định giả vờ như không nhớ ra.

Vì cậu thực sự không với tới nó được.

Caser suy nghĩ một chút, lùi một bước rồi nắm tay bé trùng cái.

Một trùng con một trùng trứng, không thể bỏ rơi ai được.

"Sao em không đi học?" Hôm nay là ngày làm việc, đáng lẽ trùng con đã đến tuổi đi học thì giờ này phải đang ở trường rồi.

Tay của bé trùng cái mềm mại, giọng nói cũng mềm mại nốt: "Thư phụ muốn em chuyển trường, nhưng chưa tìm được trường mới, nên gần đây em không cần đi học."

Caser tò mò hỏi: "Tại sao phải chuyển trường?"

Bé trùng cái nói: "Vì có trùng đánh nhau trong giờ học, thầy giáo và hiệu trưởng đều không quản, thư phụ nói trường học này không đáng tin."

"..." Đúng là không đáng tin thật.

Caser biết rằng tài nguyên giáo dục ở trùng tinh rất chênh lệch, nhưng không ngờ lại có trường học thất trách đến như vậy.

Khi nói chuyện trên đường, Caser biết được bé trùng cái tên là Vire, trùng cha của cậu là một trùng cái đã ly dị, tự mình nuôi cậu, vì trùng cha của cậu ta bạo hành gia đình, không chỉ đánh vợ mà còn đánh con.

Caser nhìn bé đầy thương cảm, cậu quyết định khi về sẽ giúp bé trùng cái nhặt lại quả bóng.

Trùng cái tiếp đón ở đồn cảnh sát nhìn tổ hợp kỳ lạ trước mặt: một trùng lớn, một trùng con và một quả trứng, nên đã yêu cầu Caser tháo kính râm: "Cậu cần phải đăng ký thông tin."

Caser có chút lo sợ, động tác của cậu rất chậm chạp.

Khi Caser tháo kính râm ra, cậu nghe thấy tiếng thở của cảnh sát kia.

... Và thấy Vire há hốc miệng.

Nếu vẻ đẹp mang lại sự kinh ngạc, thì khi Caser điền chữ "trùng đực" vào biểu mẫu, viên cảnh sát tiếp đón đã gần như xúc động đến muốn ngất.

Trời ơi! Một con trùng đực vô cùng đẹp và tốt bụng!

Caser mỉm cười với anh ấy: "Tôi không thích bị người khác chú ý quá nhiều, anh hiểu ý tôi chứ?"

Viên cảnh sát nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh rồi gật đầu.

Caser lại mỉm cười biết ơn, sau đó nhanh chóng đeo kính râm lại.

Vire chưa kịp ngắm đủ: QAQ

Viên cảnh sát cũng chưa kịp ngắm đủ, anh ấy lén nuốt nước miếng.

Khi cậu hoàn tất thủ tục đăng ký và chuẩn bị giao quả trứng đi, Caser đột nhiên hỏi: "Nếu không có ai đến nhận thì sao?"

Viên cảnh sát: "Thì chúng tôi sẽ đưa nó đến trại trẻ."

Caser lại nghĩ đến những tin tức về các trại trẻ mồ côi, cậu cảm thấy lòng mình không dễ chịu lắm.

Dường như trùng trứng cũng cảm nhận được điều Caser nghĩ, nó lập tức cựa quậy trong lòng cậu.

Caser vỗ nhẹ trùng trứng.

"Nếu không có ai nhận thì tôi có thể nhận nuôi quả trứng này không?"

Viên cảnh sát có vẻ hơi ngạc nhiên: "Ngài là trùng đực, không cần thiết phải nhận nuôi trùng con. Có rất nhiều trùng cái muốn sinh trùng con cho ngài, chưa kể ngài là một con trùng đực rất xinh đẹp, sau này e rằng ngài còn không bế hết con ruột của mình, sao lại cần nhận nuôi một quả trùng trứng không biết sẽ nở ra một con trùng có bề ngoài ra sao?"

Vire kiễng chân, cố nhìn kỹ quả trứng.

Không ngờ người bé nghĩ là trùng cái, lại là một trùng đực xinh đẹp, còn muốn nhận nuôi quả trứng này, thật sự quá nhân từ!

Caser nói: "Thế này đi, tôi sẽ mang trứng về nhà. Nếu có ai đến nhận, các ngài có thể đến tìm nhà tôi để nhận lại. Nếu quá hạn vẫn không ai nhận, thì tôi làm thủ tục nhận nuôi nó, như vậy có được không?"