Chương 6

Vốn viên cảnh sát định trả lời rằng chưa từng có tiền lệ nào như vậy.

Nhưng khi thấy trùng đực tháo kính mát xuống, đôi mắt xinh đẹp ấy lại lộ vẻ buồn bã, anh ấy lập tức đồng ý.

"Được thôi, nhưng ngài cần cung cấp thông tin liên lạc và địa chỉ của mình."

Ai lại nỡ lòng để một trùng đực xinh đẹp như vậy buồn bã chứ? Điều đó chẳng khác gì phạm tội.

Caser hài lòng ôm trùng trứng, dắt theo Vire, rời khỏi đồn cảnh sát.

Thật lòng mà nói, cậu cũng không biết tại sao mình lại bộc phát ý muốn giữ lại quả trứng này.

Có lẽ là vì Caser không thể hòa nhập vào xã hội trùng tộc, nhưng lại không hề có chút ác cảm nào với quả trùng trứng này, thậm chí cậu còn nảy sinh một chút tình cảm với nó, muốn có một người bạn đồng hành.

Hoặc có thể là bản năng của trùng đực phát tác, giống như những gì trùng cái nói trên diễn đàn mạng - "Trùng đực đều thích những thứ dễ thương."

Cũng có thể là... cậu muốn chứng kiến sự ra đời của một trùng con thiên tài.

Dù sao thì Caser cũng không muốn quả trứng có duyên với mình này trở thành một trùng con bị bắt nạt trong trại trẻ.

Cậu đi đến trung tâm mua sắm, dùng số tiền còn lại mua một chiếc l*иg ấp có nhiệt độ ổn định rồi đặt trùng trứng vào và mang về nhà.

Quả trứng dường như rất thích môi trường trong l*иg ấp, Caser có thể cảm nhận được tinh thần lực của nó đang vui vẻ nhảy múa.

Vire cũng theo cậu suốt đường về.

Khi về đến nhà, Caser mới nhận ra rằng nhà cậu không có gì để mời đứa bé này, cũng không thể cho cậu bé uống dinh dưỡng thay đồ ăn vặt được...

Nhưng Vire không để ý, bé chỉ ngước đầu hỏi: "Anh ơi, sau này em có thể đến chơi với anh không?"

Caser xoa đầu bé rồi trả lời: "Tất nhiên là được."

Cuối cùng cậu cũng nhận ra rằng mình chỉ sợ những trùng cái trưởng thành mạnh mẽ và hung dữ.

Còn đối với những quả trứng tròn trịa và những trùng con lông mềm mại thì cậu hoàn toàn không có sức kháng cự.

"Đi với anh nào, anh sẽ nhặt bóng giúp em."

Sau khi nhặt lại quả bóng cho Vire và đưa bé về nhà, Caser mới phát hiện Vire sống ngay bên cạnh nhà cậu.

Một con trùng đực sợ giao tiếp xã hội rơi vào trầm tư: ...

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Caser làm là kiểm tra quả trứng trong l*иg ấp.

Quả trứng nằm im trong l*иg, Caser thả tinh thần lực ra kiểm tra, thấy dao động đang ổn định, có lẽ là nó đang ngủ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, bổ sung một ống dinh dưỡng rồi đăng nhập vào diễn đàn mạng tìm kiếm thông tin về việc chăm sóc trùng trứng.

Các bài đăng tuy khá đa dạng, nhưng may mắn là ý chính đều tương tự nhau - chỉ cần có l*иg ấp thì không cần lo lắng quá nhiều.

Quả trùng trứng kiên cường hơn cậu nghĩ nhiều, chúng chỉ nhạy cảm với nhiệt độ à thôi.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc mình tìm thấy một quả trứng mà không có l*иg ấp, cậu gần như chắc chắn rằng quả trứng này bị bỏ rơi, chứ không phải bị lạc.

Vì trùng trứng không thể sống thiếu l*иg ấp được. Trong trường hợp bình thường, trùng trứng bị bỏ rơi đều được đặt trong l*иg áp, có thể có trùng tốt bụng muốn nhận nuôi.

Nhưng quả trứng này mà cậu tìm thấy hôm nay lại không có l*иg ấp, trong thời tiết như thế này, chẳng khác nào mưu sát.

Caser thở dài, lục lọi trang web của robot quản gia rồi cài đặt chương trình chăm sóc trùng trứng theo hướng dẫn cho robot quản gia của mình.

Hy vọng cậu có thể chăm sóc tốt quả trứng này.

Không ngoài dự đoán của cậu, một tuần sau, viên cảnh sát đến thăm, thông báo rằng không có trùng nào đến nhận quả trứng.

"Không cần làm thủ tục nhận nuôi vội, có thể chờ đến khi trùng trứng nở thành trùng con rồi hẵng làm."

Họ đều biết rõ, không phải tất cả trùng trứng đều có thể nở thành trùng con.

Caser nở nụ cười chân thành: "Cảm ơn anh."

Viên cảnh sát nhớ lại nụ cười đó, thần sắc mơ màng rời đi.

Caser chạm vào quả trứng trong l*иg ấp: "Trứng nhỏ đáng thương, hãy để chúng ta nương tựa vào nhau nhé."