Chương 13

Nhân lúc này, Phó Sầm nhanh chóng nhặt lá thư lên quay đầu chạy đi.

Nhưng cổ áo đã bị một bàn tay nắm chặt.

Thoi toi rồi.

Trước khi cơ thể bị xoay lại, Phó Sầm vò nát lá thư trong tay, Thẩm Ngô Phong cụp mi nhìn bàn tay nắm chặt, bật cười.

Nếu thư ký Thái thấy nụ cười này, chắc chắn sẽ chạy khỏi trái đất ngay trong đêm.

Nhưng nhân vật chính ở trung tâm cơn bão không cảm nhận được nguy hiểm, thậm chí còn vì nụ cười này mà lạc thần, lại bắt đầu tưởng tượng cách vẽ khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết này.

Đèn tường hai bên hành lang chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt Thẩm Ngô Phong, làm hàng mi hắn đổ bóng dày, đôi môi cũng vì ánh sáng mà trở nên đỏ thẫm, trong khi đang ghi nhớ khung cảnh này, Phó Sầm không nhận ra mình đã bị đẩy vào tường, thân hình vạm vỡ chặn hết đường thoát của cậu.

Chiếc cốc nước trong tay rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng vỡ tan tành.

"Giấu gì trong tay đấy?"

Thẩm Ngô Phong cúi đầu, áp sát lại gần, chóp mũi chạm vào vành tai nhạy cảm của Phó Sầm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Phó Sầm, như yêu tinh mê hoặc: "Ai sắp xếp cậu đến đây, cha tôi? Hay là chú hai?"

Phó Sầm bị ép phải tỉnh táo lại vì khoảng cách quá gần, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ mơ hồ, không hiểu Thẩm Ngô Phong đang nói gì.

"Biểu cảm này diễn cũng giống thật đấy." Thẩm Ngô Phong cười khẩy, bàn tay ấm áp từ từ trượt xuống, ôm lấy eo thon của Phó Sầm: “Thậm chí cả tôi cũng bị lừa, tưởng rằng cậu tiếp cận tôi chỉ để cầu sinh, không ngờ rằng cậu còn liên lạc với bên nhà cũ."

Từ nhỏ lớn lên trong môi trường như vậy khiến Thẩm Ngô Phong rất đa nghi, hắn cực kỳ căm ghét bị phản bội, dù đối phương chỉ là bạn đời trong thỏa thuận.

Khi Thẩm Ngô Phong đặt tay lên nắm đấm chặt của Phó Sầm, cuối cùng Phó Sầm cũng bắt đầu giãy giụa, nhưng giống như con cá trên thớt, không thể lay chuyển được sức mạnh của người đàn ông.

"Tôi, tôi không có." Phó Sầm lắp bắp muốn giải thích, bàn tay trên eo đột nhiên cọ xát vào phần thịt mềm, cơ thể Phó Sầm lập tức tê dại, đôi mắt tràn ngập sương mù, không còn giữ nổi tờ đơn từ chức bị vò lại trong tay nữa, đành phải thả tay ra, ngay lập tức, tờ giấy rơi vào tay Thẩm Ngô Phong.

Thẩm Ngô Phong đã đoán trong đầu về nội dung của lá thư này, chẳng qua là gián điệp của nhà cũ cố gắng truyền đạt bí mật cho mình thôi.

Tuy nhiên, khi hắn mở tờ giấy nhăn nheo ra, đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn, dừng lại ở tiêu đề "Đơn xin nghỉ việc".

Thẩm Ngô Phong khựng lại.

Bộ não tạm thời không kịp chuyển ra khỏi viễn cảnh cuộc chiến ngầm của giới hào môn.

Trong thư bày tỏ sự không hài lòng về thời gian làm việc một cách khéo léo, cũng như khả năng của bản thân không đủ, không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, không dạy dỗ được các em nhỏ, đồng thời còn ngấm ngầm châm biếm rằng kiểu "bán thân" này chỉ có trước thời nhà Thanh mới có.

Phó Sầm: 囧.

Vì không thể đối mặt để xin nghỉ việc, lúc đó Phó Sầm đã viết tay bày tỏ mọi sự bất mãn với công việc này.

Anh không ngờ rằng bây giờ lại trở thành giáp mặt từ chức.

"Có lẽ, anh nên nghe tôi giải thích một chút nhỉ?" Phó Sầm vừa nói vừa ra hiệu bằng tay, nhưng những lời nói ra lại không phù hợp với ý của cậu lúc này: “Mặc dù công việc 007 không có ngày nghỉ, quan hệ con người phức tạp, nguy cơ tiềm ẩn rất lớn, nhưng..."

Phó Sầm vắt óc suy nghĩ về lợi ích của công việc này: "Nhưng..."

Không nghĩ ra QAQ.

Kiếp trước dù nợ nần chồng chất, nhưng Phó Sầm chưa bao giờ cảm thấy thiếu tiền, tranh của cậu dù mất giá cũng có giá trị mà nhiều người mơ ước, vì vậy lúc đầu Phó Sầm chưa bao giờ nghĩ rằng rời khỏi nơi này sẽ khiến cậu sống không nổi vì không có tiền.

Ra ngoài gió lạnh một chút, Phó Sầm hiểu được nỗi buồn của người làm thuê.

Không có tiền, cậu thậm chí không thể dẫn cục cưng đi ăn ở nhà hàng cao cấp, trở thành một điều xa xỉ.

Không có tiền, cậu cũng không thể mua dụng cụ vẽ tranh, chứ đừng nói đến kiếm tiền.

Chỉ có thể dựa vào công việc này để vượt qua giai đoạn khó khăn, sau đó Phó Sầm vẫn phải xin nghỉ việc.