Chương 3

Nguyên chủ: “?”

Trong đầu Phó Sầm hiện lên ký ức ngày đó, tổng tài ngồi trong văn phòng xa hoa rộng lớn, từng chữ một thốt ra những lời vô nhân tính của tư bản: “Tuy mức lương hàng năm bên này chỉ có 100 vạn, nhưng công ty sẽ mua cho cậu mức bảo hiểm cao nhất, lương tháng thứ 13, hưởng dịch vụ y tế hàng đầu và bao ăn ở.”

Lúc này nguyên chủ vẫn chưa nhận ra mình đang cầm kịch bản của nhân viên văn phòng, cậu ấy nghẹn ngào vài tiếng: “Anh nghĩ tôi vì tiền sao?”

Tổng tài nhìn qua thông tin của một trường danh tiếng trên hồ sơ, lạnh lùng và không cảm xúc nói: “Có yêu cầu gì khác thì cậu có thể nói ra.”

Nguyên chủ nói ngay: “Tôi muốn trở thành phu nhân trên danh nghĩa của anh!”

Tổng tài trầm ngâm vài giây: “Có một mối quan hệ gia đình lành mạnh, thực sự có thể giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của đứa trẻ.”

Nguyên chủ: “Anh cũng tốt lắm đấy.”

Chưa kết hôn mà đã nghĩ đến chuyện con cái rồi.

Cho đến khi cậu ấy nhận được hợp đồng từ thư ký in ra, ký tên mình vào, tư bản ác độc mới bắt đầu nói thêm: “Hợp đồng lao động có thời hạn ba năm, trong ba năm này cậu cần phải đóng vai trò phu nhân của tôi, đồng thời làm cho Thẩm Tư Cố trở thành một người ổn định và đáng tin cậy, và trước khi hợp đồng kết thúc, nó phải đứng top ba trong trường.”

Thẩm Tư Cố là con trai của tổng tài, năm nay cậu bé được năm tuổi, là... một học sinh cá biệt, hiếu động quậy phá.

Nghĩ đến đây là một câu chuyện cẩu huyết, Phó Sầm cũng không còn sức lực để phàn nàn về cách leo lên vị trí này của nguyên chủ nữa.

Suy nghĩ một lúc, cậu nhận ra thân phận hiện tại của mình: có một công việc 007, không có ngày nghỉ, kiêm bảo mẫu, giáo viên dạy trẻ, giáo viên gia đình, chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia kế hoạch nuôi dạy trẻ, phu nhân hào môn, công việc là biến một học sinh tệ thành một học sinh xuất sắc.

Độ khó nhiệm vụ: Năm sao.

Và phải đối mặt với sự tính toán của những người ái mộ tổng tài công, trong phần thứ hai còn bị hào môn trả thù điên cuồng, kết cục thê thảm, độ nguy hiểm cũng năm sao.

Phó Sầm sụp đổ tinh thần.

Tại sao xuyên không rồi vẫn phải làm nhân viên văn phòng vậy!!

Cậu không thể chấp nhận số phận này, sự tôn nghiêm ở đâu, đạo đức ở đâu.

Phó Sầm bật dậy, ngồi vào bàn viết đơn từ chức, mở điện thoại định tìm kiếm mẫu đơn từ chức, thì thấy một tin nhắn hiện lên trên màn hình:

[Ngân hàng XX]Số đuôi 8652 đã thanh toán 13,580 NDT vào ngày 02, số dư 98.79 NDT.

Hết tiền rồi…

Phó Sầm vội vàng thay đổi ý định... địa chỉ ở đâu, số liên lạc ở đâu?

Những giọt nước mắt to như sợi mì tràn ra từ khuôn mặt đẹp đẽ tiều tụy của cậu.

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, Phó Sầm lập tức vào trạng thái cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phát ra âm thanh.

“Phu nhân, ngài ngủ chưa?”

Phó Sầm không muốn trả lời lắm: Đồng nghiệp này, thời gian nghỉ ngơi có thể cho người ta có không gian riêng chút được không.

Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, ánh mắt Phó Sầm nhanh chóng nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở bộ đàm đặt trên bàn đầu giường.

Biệt thự quá lớn, chiếc bộ đàm này chắc là dùng để tiện gọi người hầu rồi.

Không muốn đối mặt giao tiếp trực tiếp, Phó Sầm không do dự cầm lấy bộ đàm.

“Alô?”

Âm thanh từ mỗi bộ đàm đeo bên eo của người hầu vang lên.

“Alô?” “Alô?” “Alô?” “Alô?” “Alô?”...

Tất cả người hầu đeo bộ đàm đều ngừng tay, cầm bộ đàm, nín thở chờ lệnh.

Tiếng gõ cửa rõ ràng ngưng lại, dì Vương dùng bộ đàm đáp: “Có đây, thưa phu nhân.”

Phó Sầm nghe thấy tiếng đáp thì thở phào nhẹ nhõm, không cần giao tiếp trực tiếp, khiến cậu cảm thấy an toàn trở lại.

“Có... có việc gì thì có thể dùng cách này... liên lạc với tôi.” Nói đến cuối câu, giọng Phó Sầm càng nhỏ dần, rồi cậu nhanh chóng nói thêm: “Để khỏi phải chạy đi chạy lại nhiều.”

Biệt thự lớn thế này, chạy đi chạy lại thật mệt mỏi.

Dì Vương bên ngoài cửa cảm thấy hơi khó hiểu, phu nhân lại làm trò gì đây, trước đây chẳng phải thích sai bảo họ chạy qua chạy lại sao, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ cung kính đáp: “Vâng, thưa phu nhân.”