Chương 3

Trước cửa nhà hàng người Hẹ có rất đông người còn đang xếp hàng, Phó Tư Nam và cô gái kia cuối cùng không chờ được, cho nên đành phải đi sang nhà hàng bên cạnh.

Thẩm Mạn Ngữ và Lâm Thanh Thanh đều không nhìn nữa mà quay lại nhìn nhau. Không khí có hơi xấu hổ, câu nói “Trong lòng Phó Tư Nam chắc chắn còn thương mày” mà Lâm Thanh Thanh vừa mới nói giống như vẫn văng vẳng bên tai cô.

Nhưng cái tát vào mặt đến quá nhanh, còn là chính đương sự xuất hiện để tát bọn họ.

Lâm Thanh Thanh nuốt nuốt nước miếng, chần chừ nói, “Người đó chắc không phải là bạn gái Phó Tư Nam chứ?”

Thẩm Mạn Ngữ bưng ly nước chanh lên miệng, hỏi ngược lại, “Mày nói coi?” giọng điệu có vẻ không quan tâm.

Nhưng Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy chua xót thay cô. Phó Tư Nam này bọn họ đã quen biết từ lúc học cao trung, trên người hắn luôn có một loại cảm giác xa cách, không muốn tiếp xúc với nhân loại.

Ở bên cạnh hắn, đừng nói là nữ sinh mà ngay cả nam sinh cũng không thể đến gần. Bởi vì mặc kệ mình có nói gì làm gì trước mặt, thì ánh mắt hắn nhìn mình vẫn luôn hết sức hờ hững, khiến cho mình cảm thấy mình chỉ là một chú hề nhảy nhót.

Sau đó cũng bởi vì Thẩm Mạn Ngữ ngồi cùng bàn với hắn rồi làm ầm ĩ đến nỗi hắn không thể bỏ qua, thì dần dần bạn bè trong lớp mới có thể cảm nhận được một chút hơi thở pháo hoa nhân gian trên người hắn.

Cô gái vừa rồi đứng gần hắn như vậy, cười với hắn như gió mùa xuân thổi qua cây hoa hạnh, nếu nói cô ấy không phải là bạn gái Phó Tư Nam… thì chính bản thân Lâm Thanh Thanh cũng không tin được. Cô cũng cúi đầu, uống ly nước chanh còn lại trên bàn.

Liền nghe được Thẩm Mạn Ngữ ngồi đối diện, nói một câu mà chính cô cũng không rõ cảm xúc, “Cô bé đó là nhân viên kinh doanh mới ở công ty tao.”

“Khụ khụ khụ”, Lâm Thanh Thanh sặc, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy bên cạnh, chặn nước chanh suýt nữa thì phun ra khỏi miệng lại.

Ho được một lúc, cô mới bình ổn lại, hỏi, “Chính là người mà mày định đưa đến Brazil để tham gia triển lãm sao?”

“Đúng vậy”, Thẩm Mạn Ngữ gắp một một đũa thức ăn lớn bỏ vào miệng.

“Phụt...” Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Trong động tác của cô có mấy phần mùi vị nghiến răng nghiến lợi, lập tức không nhịn được lại phì cười.

Thấy Thẩm Mạn Ngữ trừng mắt nhìn mình, cô vội vàng ngậm miệng lại, hơn nữa còn gắp thêm thức ăn cho Thẩm Mạn Ngữ.

“Mày ăn nhiều chút đi”, cô cũng không biết nói gì hơn nữa.

Bạn gái hiện tại của bạn trai cũ lại là nhân viên mà mình đặc biệt trọng dụng. Lâm Thanh Thanh chỉ có thể tỏ vẻ thông cảm cho Thẩm Mạn Ngữ.

Buổi sáng thứ hai chính là cuộc họp định kỳ của công ty. Hôm nay có 2 chủ đề cần nói. Một là xác định nội dung công việc và mục tiêu cho tháng tiếp theo.

Thứ hai là kiểm điểm sai sót của bộ phận mua hàng và bộ phận chất lượng có liên quan đến vấn đề trong email của khách hàng vào hôm thứ bảy, để cho toàn thể nhân viên biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cũng như đưa ra sự cảnh báo, tránh lặp lại sai lầm.

Sau khi tất cả nội dung của cuộc họp đều đã được hoàn thành, Thẩm Mạn Ngữ đưa mắt nhìn về phía Du Tử Duyệt đang ngồi cách xa cô nhất, trong phút chốc tâm trạng có hơi phức tạp.

Cô nhanh chóng dời ánh mắt khỏi người Du Tử Duyệt, “Cuộc họp kết thúc, bộ phận kinh doanh chuẩn bị tài liệu, mười phút sau tiếp tục họp riêng.”

Nói xong, cô đứng dậy đi vào toilet.

Lúc cô quay trở lại trước cửa phòng hợp, đúng lúc nghe thấy tiếng một nhân viên bên trong kêu lên, “A, Tử Duyệt, bạn trai cô đẹp trai quá đi!”

Xuyên qua cửa kính, Thẩm Mạn Ngữ nhìn thấy Du Tử Duyệt đang đưa điện thoại lên, “Thật không, thật không, tôi rất thích anh ấy!”

Khuôn mặt tươi đẹp và ánh mắt tràn ngập vui mừng của Du Tử Duyệt đều được thu cả vào trong mắt Thẩm Mạn Ngữ.

Bàn tay đẩy cửa của cô hơi khựng lại, đầu óc cô chợt trống rỗng trong phút chốc.

Cho đến khi các nhân viên bên trong gọi “Sếp”, thì tư duy và lý trí của cô mới quay trở lại, kèm theo đó là cảm giác chua xót cũng che trời lấp đất ập tới.

Người đàn ông luôn khiến cô tự hào, khiến cô luôn xòe cái đuôi khổng tước lên thổi phồng “đẹp trai không đẹp trai không, đây là người yêu của tôi đấy”, đã không còn thuộc về cô nữa.

Thực ra đã không còn thuộc về cô từ lâu rồi.

Chỉ là cô chưa bao giờ nhận thức một cách rõ ràng giống như thời khắc này.

Thẩm Mạn Ngữ đè nén cảm xúc và những suy nghĩ hỗn loạn của mình xuống, quay lại cười với các nhân viên.

“Mọi người đã đến đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta bắt đầu.”

Toàn thể nhân viên kinh doanh đều đã có mặt, Thẩm Mạn Ngữ bắt đầu nhận xét về các email mà cô đã yêu cầu toàn thể nhân viên kinh doanh soạn trả lời cho khách hàng vào hôm thứ bảy.

“Thật ra lần này toàn bộ câu trả lời của mọi người đều không thể coi là đạt tiêu chuẩn. Bởi vì, đều không thể giải quyết vấn đề.”

Không khí trong phòng họp lập tức chùng xuống, ngoại trừ sự nghiêm túc còn có thêm vài phần thất vọng.

Thẩm Mạn Ngữ tiếp tục nói, “Đi làm và đi học đi thi không giống nhau, không phải làm được đến đâu thì cho điểm đến đó. Thành công thì là tròn điểm, thất bại thì không có điểm. Trong toàn bộ quá trình chúng ta chỉ có thể tiếp thu kinh nghiệm từ thất bại, lần sau gặp phải đúng vấn đề đó thì càng có khả năng giành phần thắng lấy tròn điểm nhiều hơn”.

Đi làm là khốc liệt như vậy đó, mỗi một người trong bộ phận kinh doanh này, Thẩm Mạn Ngữ đều rất hài lòng, hơn nữa ngoại hình của bọn họ cũng rất xuất chúng.

Trong sự việc lần này… “Lần này, Du Tử Duyệt soạn câu trả lời khiến tôi hài lòng nhất trong các câu trả lời, nhưng vẫn có một điều thiếu sót.”

Thẩm Mạn Ngữ gửi ảnh chụp email đích thân cô trả lời khách và câu trả lời của Du Tử Duyệt vào nhóm chat của Phòng Kinh Doanh, để cho mọi người có cơ sở so sánh.

“Xem xong có nhận xét, rút ra được điều gì không”.

Mọi người bên dưới đều cúi đầu nhìn vào điện thoại, tất cả đều trật tự khiến cho căn phòng trở nên im lặng.

Cuối cùng người lên tiếng đầu tiên chính là Du Tử Duyệt.

“Email trả lời của chị có thái độ không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo, trình bày rõ ràng logic, rất hợp tình hợp lý.”

“Trước tiên chị nói rằng chúng ta cũng đã nhận được báo cáo phản hồi từ phía phòng kiểm định, sau đó giải thích với khách hàng rằng lô điện thoại này đã được sử dụng các linh kiện tồn kho từ lần trước của chính bọn họ. Do đó nhãn dán trên mô đun ban đầu được ghi là năm 2018, sau đó trong quá trình lắp ráp mới thay đổi nhãn này đi. Tiếp theo dùng giọng điệu ôn hòa nói với khách hàng rằng, phần mềm và phần cứng của mô đun đều đảm bảo, hơn nữa mô đun này cũng hoàn toàn giống với mô đun trước đây, ngoại trừ sai sót về nhãn dán thì còn lại không có khác biệt gì.”

“Phần đầu chị đã giải thích về sự việc lần này, phần sau chị mới khiến cho khách cảm thấy thoải mái.”

“So, I hope you can wave this issue.”

Câu mà Thẩm Mạn Ngữ nói, có nghĩa là cô hy vọng khách hàng có thể bỏ qua sự việc lần này. Cô đồng ý chịu toàn bộ mọi trách nhiệm, tháo rời và lắp ráp lại toàn bộ lô hàng, thay nhãn chính xác cũng có thể, nhưng điều này sẽ gây ra nhiều rắc rối. Rằng cô rất lấy làm tiếc về sự cố này và hứa sẽ không bao giờ để điều này xảy ra trong những chuyến hàng sau nữa.

Trên thực tế lỗi sai lầm này hoàn toàn đều là từ công ty của cô, cho nên cô chỉ có thể gợi lại sự áy náy do khách hàng đã thất hứa trong chuyến hàng lần trước với công ty mình. Sau đó xin lỗi và giải thích một cách chân thành, cuối cùng lợi dụng tình trạng gấp gáp không thể chờ đợi của khách, để ép bọn họ chấp nhận bỏ qua sai sót lần này.

Toàn bộ quá trình, giống như một ván cờ.

Còn về vấn đề có những phiền phức nào nếu bọn họ không chấp nhận, Thẩm Mạn Ngữ cũng không nói rõ ra, bởi vì như vậy sẽ khiến khách hàng cảm giác bị áp lực trong tâm lý rằng “dù sao đi nữa các anh cũng không thể chờ đợi, cho nên chỉ có thể đồng ý với lô hàng này mà thôi”.

Điểm này chính là chỗ mà Du Tử Duyệt làm chưa tốt, cô đã nói rõ tất cả các phiền phức mà khách hàng có thể gặp phải nếu họ không đồng ý.

Nhưng ngay khi nhìn thấy email của cấp trên, Du Tử Duyệt đã hiểu ngay mình làm không tốt ở chỗ nào.

Chờ khi cô ấy nói xong, Thẩm Mạn Ngữ là người đầu tiên vỗ tay, sau đó các nhân viên khác trong phòng họp cũng vỗ tay theo.

“Tôi xử sự rất công bằng, tôi biết hôm trước khi tuyên bố dẫn Du Tử Duyệt đến Brazil tham dự triển lãm. Trong lòng mọi người vẫn luôn không phục, cảm thấy cô ấy chỉ là một người mới còn là sinh viên vừa mới tốt nghiệp khóa này. Tại sao lại cho cô ấy một cơ hội tốt như vậy? Bây giờ mọi người đã hiểu rồi chứ?”

“Cô ấy đã dựa vào chính năng lực của mình, có sự quan sát nhạy bén đối với ngành này cũng như nhu cầu khách hàng.” Thẩm Mạn Ngữ lời nói vang vọng khắp trong phòng họp, “Ngoài ra còn có một điểm nữa, chính là năng lực tiếp thu.”

Đã là nhân viên kinh doanh các mặt hàng xuất khẩu, thì cần phải dựa vào hoa hồng mới có thể sống khá giả được, tham dự triển lãm chính là cơ hội tốt nhất để tìm kiếm khách hàng.

Cơ hội này lại dành cho một nhân viên chỉ mới vào nghề, thì những người cũ cảm thấy không phục cũng là điều đương nhiên.

Nhưng điều đáng quý chính là bọn họ không vì chuyện này mà xa lánh Du Tử Duyệt, cho dù thỉnh thoảng dạy bảo Du Tử Duyệt với giọng điệu không được tốt lắm, nhưng đối với các vấn đề mà Du Tử Duyệt cần hỏi thì cũng không giấu diếm. Điều này làm Thẩm Mạn Ngữ hết sức vui vẻ và hài lòng.

“Nói chung biểu hiện của mọi người đều rất tốt, để khích lệ sự đoàn kết của phòng kinh doanh chúng ta, tối mai chúng ta sẽ tổ chức một buổi liên hoan riêng, không có các phòng ban khác, món ăn gì mọi người cứ bàn đi, tôi chịu hết!”

Tổng hợp lập tức vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ.

Thẩm Mạn Ngữ đưa ngón tay lên trên môi ra dấu, “Suỵt, nhỏ tiếng thôi đừng để các phòng khác biết được.”

Sau đó mỉm cười đi ra khỏi phòng họp.

Hội tụ đầy đủ đức độ và tài năng.

Gần 20 phút sau, Thẩm Mạn Ngữ gửi một tin nhắn thông qua WeChat cho Du Tử Duyệt, “Em vào đây một lát”.

Lập tức có tiếng gõ cửa.

Thẩm Mạn Ngữ ngẩng đầu, ra hiệu bảo cô ấy đi vào, “Tử Duyệt, cho chị địa chỉ của em, ngày mai bảy giờ ba mươi, chị sẽ đến đón em, chúng ta đến thành phố A tiêm vắc-xin bệnh sốt vàng da.”

“Dạ được.”

“Sau khi tham dự triển lãm về, chị sẽ đi gặp nhà cung cấp máy ảnh năng lượng mặt trời, em cũng đi cùng luôn nhé.”

“Ôi? Không phải là chị Mạn Đạt đi hay sao?"

Mạn Đạt mà Du Tử Duyệt nhắc tới chuyện đó là trưởng bộ phận thu mua.

“Cả ba cùng đi”, Thẩm Mạn Ngữ đưa cho cô một chồng tư liệu, “Chị dự định ngành hàng này, sau này sẽ do em phụ trách”.

Cô bé này quả thật có năng lực rất xuất sắc, khả năng tiếp thu tốt dễ đào tạo, cô cũng không thể bởi vì mấy phần chông chênh ẩn giấu trong lòng mình, mà chôn vùi tương lai tươi sáng của cô ấy.

Khuôn mặt Du Tử Duyệt tràn đầy vui sướиɠ và khó mà tin được, cô ngơ ngác một lúc rồi mới toét miệng cười.

Sau khi nhảy cẫng lên một cái, Du Tử Duyệt vẫn còn cảm thấy khó tin, “Boss, chị nói thật sao?”

“Sao chị phải nói đùa với em?” Thẩm Mạn Ngữ cảm thấy rất buồn cười, cô vui vẻ hỏi lại.

“A a a a, boss vừa mới đề bạt em”, Du Tử Duyệt kích động đến nỗi muốn chạy tới ôm lấy Thẩm Mạn Ngữ, nhưng lý trí lại bắt cô dừng lại trước bàn làm việc của Thẩm Mạn Ngữ, “Không ngờ chị đánh giá em cao như vậy.”

“Được rồi. Em phải cố gắng lên. Đừng để chị thất vọng.” Thẩm Mạn Ngữ cũng nhịn không được, giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

“Tuân lệnh!”

Chờ sau khi cô ấy ra ngoài, Thẩm Mạn Ngữ mới nhớ lại đôi mắt như biết cười của cô ấy, kích động đến nỗi chỉ còn thiếu chưa cúi đầu cúc cung 90 độ với cô mà thôi.

Thẩm Mạn Ngữ cũng cong môi mỉm cười, toàn bộ âm u trong lòng cũng đã tiêu tan.

Cô bé này cũng rất đáng yêu.

--------

Tối hôm đó khi Phó Tư Nam tan sở về đến nhà.

Vừa mới đóng cửa lại thì đã thấy một cái bóng xông tới, sau đó trước mặt liền hiện ra một chiếc điện thoại di động.

Loa ngoài của điện thoại vang lên giọng mẹ hắn.

“Thằng ranh con, mấy ngày nay điện thoại cũng không gọi cho mẹ một cuộc! Còn nữa, Tử Duyệt mới từ ký túc xá dọn đến chỗ con, con phải giúp mẹ chăm sóc nó đàng hoàng đấy.”

Phó Tư Nam vừa mới tan sở: …

Du Tử Duyệt lấy điện thoại ra, “Nữ thần, con không cần chú họ chăm sóc đâu. Chú ấy là bác sĩ cún, ngày nào cũng bận muốn chết.”

Mẹ của Phó Tư Nam, chính là bà dì hai của Du Tử Duyệt. Nhưng Du Tử Duyệt nói gọi bà ấy như vậy rất già, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn gọi là nữ thần.

“Hơn nữa con đã nói với bà rồi đấy, con có một người chủ siêu tốt! Sếp không những bênh vực con trước mặt đồng nghiệp, khen con dựa vào thực lực mới tranh thủ được cơ hội, mà còn rất trọng dụng con, nói muốn đem lĩnh vực kinh doanh mới giao cho con phụ trách đấy!”

Phó Tư Nam dưới áp lực của mẹ, mặt không cảm xúc gì ngồi trên sofa, nghe Du Tử Duyệt tán tụng sếp của con bé suốt cả buổi.

Cho đến khi điện thoại cuối cùng cũng đã ngắt máy, hắn mới thong thả ung dung đứng lên, chuẩn bị về phòng.

Thấy Du Tử Duyệt còn đang lướt màn hình điện thoại, với một trạng thái lơ lửng con bé vẫn còn nói mãi rằng mình muốn thay màn hình điện thoại từ anh chàng nam thần lúc trước đổi thành vị sếp tài giỏi của nó.

Một khắc trước khi Phó Tư Nam đi vào phòng mình, hắn chỉ hờ hững nói, “Không phải là một lão già biếи ŧɦái nào chấm trúng con đó chứ...”

Sau đó trong nháy mắt khi cửa phòng hắn đóng lại, phòng khách lập tức truyền đến tiếng rống giận dữ của Du Tử Duyệt:

“Boss của con là nữ, là đại mỹ nữ cấp bậc nữ thần đó!!!”

--------------

(Một thời gian sau đó, khi Thẩm Mạn Ngữ nghe được chuyện này)

Cô đặt dao lên cổ hắn: Anh nói ai là lão già biếи ŧɦái?!!!

Phó Tư Nam: …