Chương 5

Thời gian luôn bất tri bất giác trôi qua trong bận rộn, giống như những hạt cát mịn cứ chảy xuôi bình thản trong đồng hồ cát.

Chớp mắt một cái thì nửa tháng đã trôi qua. Đã đến ngày phải đến Brazil tham dự triển lãm. 10 giờ sáng hôm đó, Thẩm Mạn Ngữ đi ra khỏi văn phòng của mình, tự rót cho bản thân một tách trà.

Sau đó đi đến trước bàn làm việc của Du Tử Duyệt, “Kiểm tra lại toàn bộ hàng mẫu của chúng ta dùng để tham gia triển lãm một lần cuối cùng trước khi xuất phát nhé.”

Công ty mua bán các mặt hàng xuất nhập khẩu của Thẩm Mạn Ngữ, chủ yếu kinh doanh các mặt hàng điện thoại truyền thống và một số sản phẩm internet of thinks.

Số lượng hàng mẫu không quá lớn, cho nên không cần phải tốn một ít phí tổn để gửi hàng đi trước, mà sẽ trực tiếp bỏ vào vali rồi dùng hình thức hành lý ký gửi mang đi là được.

Du Tử Duyệt quay đầu lại, tươi cười, “Yên tâm đi, sếp, hàng mẫu em đã dựa vào danh sách để kiểm tra lại một lần, không có sai sót đâu.”

“Được rồi, nửa tiếng nữa chúng ta xuống dưới lầu chờ xe.” Thẩm Mạn Ngữ cong cong môi, nói. Trước khi đi vào văn phòng, Thẩm Mạn Ngữ còn nghe thấy giọng nói của một nhân viên kinh doanh khác đang nhắc nhở Du Tử Duyệt, “Tử Duyệt, phải kiểm tra cả các giấy tờ chứng nhận nữa nhé.”

Thẩm Mạn Ngữ đóng cửa kính lại, yên tâm xử lý dự toán và kế hoạch vận chuyển của đơn hàng mới. Năm phút sau, chuông điện thoại của Phó Tư Nam vang lên.

Tối qua hắn phải làm ca đêm, sáng hôm nay sau khi kiểm tra phòng bệnh, quay về nhà thì đã là 9 giờ sáng, bây giờ vừa mới rửa mặt xong, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.

Phó Tư Nam tháo bịt mắt ra ngồi dậy cầm lấy điện thoại trên bàn cạnh giường lên xem, rồi trả lời cuộc gọi, “Chuyện gì vậy?” Giọng hắn khàn khàn, có chút mệt mỏi và không kiên nhẫn.

“Chú họ yêu dấu ơi con gấp lắm, chú có thể giúp con đem giấy chứng nhận tiêm phòng đến được không?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ sốt ruột và lo lắng của Du Tử Duyệt. Lúc nhờ vả hắn, Du Tử Duyệt cũng không gọi hắn là Phó cún nữa.

Nhưng cô chờ một lúc cũng không có câu trả lời, “Con biết chú vừa mới trực đêm xong, rất là mệt, nhưng mà lần này là đặc biệt nghiêm trọng đó, nửa tiếng nữa xe sẽ đón con ở dưới lầu công ty rồi con không thể quay trở về lấy được, con không thể mắc lỗi lầm vào lúc này được đâu, đồ đạc của mình mà còn không chuẩn bị được đàng hoàng, đâu thế nào bảo sếp của con chờ con được, chú họ à chú giúp con một lần đi!”

Phó Tư Nam phát cáu vì sự lải nhải bên tay của cô, bất đắc dĩ nói, “May cho con là chú chưa ngủ.”

Nghe vậy, Du Tử Duyệt lập tức được trấn an, “Chú họ là tốt nhất, đồ đạc để ở trên bàn của con đấy, có hai phần giấy chứng nhận tiêm phòng vắc-xin, chú nhớ phải lấy hết cả hai phần đấy.”

Sở dĩ có hai phần, là bởi vì lần trước Thẩm Mạn Ngữ và Du Tử Duyệt cùng đi tiêm ngừa vắc-xin phòng bệnh, cô đã thẳng tay đưa toàn bộ giấy chứng nhận cho Du Tử Duyệt giữ.

Phó Tư Nam cầm lấy hai phần giấy chứng nhận, xuống lầu đón xe.

Bởi vì đã thức suốt đêm, cho nên hắn cảm thấy mình không nên lái xe.

Dọc theo đường đi, hắn liên tục dựa đầu vào cửa sổ xe, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi. Hai phần giấy chứng nhận được hắn đặt ở ghế bên cạnh.

Cho đến khi xe ngừng lại, hắn mới mở mắt.

Lúc cầm giấy chứng nhận lên, vô tình lại lật ra một phần.

Phần này là giấy chứng nhận của Thẩm Mạn Ngữ, cứ như vậy đột ngột hiện ra trước mắt hắn.

Trong tấm ảnh thẻ khổ 3cm, Thẩm Mạn Ngữ với một khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng vô cùng xinh đẹp, tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn thẳng vẫn long lanh sinh động như xưa.

Chỉ trong nháy mắt, Phó Tư Nam thậm chí còn có ảo giác rằng ánh mắt của Thẩm Mạn Ngữ là đang nhìn vào hắn, nụ cười rạng rỡ kia cũng là cười với hắn.

Phó Tư Nam thậm chí còn đưa tay ra vuốt ve tấm ảnh của Thẩm Mạn Ngữ.

Sau đó những lời mà Thẩm Mạn Ngữ nói ở nhà hàng lẩu hôm nọ cứ vang lên văng vẳng bên tai hắn. “Nếu không em cũng sẽ không làm phiền anh.”

Phó Tư Nam lập tức lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đóng phần giấy chứng nhận của Thẩm Mạn Ngữ lại, thanh toán tiền xe rồi bước xuống.

Lúc 10 giờ rưỡi, Thẩm Mạn Ngữ và Du Tử Duyệt mỗi người kéo theo một cái vali 26 inch đi thang máy xuống tầng trệt.

Du Tử Duyệt bây giờ đã rất nôn nóng, chiếc xe bọn họ thuê 15 phút nữa sẽ đến dưới lầu công ty, nhưng Phó Tư Nam vẫn còn chưa thấy bóng dáng.

Kết quả là vừa xuống tầng trệt, cửa thang máy mở ra thì cô đã nhận được điện thoại của Phó Tư Nam.

“Tới rồi, ra lấy đi.”

Phó Tư Nam vẫn hết sức ngắn gọn và nhanh chóng giống như bình thường. “Được được”, Du Tử Duyệt cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Chờ sau khi Thẩm Mạn Ngữ ngồi xuống sofa của đại sảnh dưới tòa nhà, Du Tử Duyệt sắp xếp vali phía sau lưng sếp xong, lập tức chạy tung tăng ra cửa gặp Phó Tư Nam.

Ngoài cửa, Phó Tư Nam không biểu lộ một chút cảm xúc gì đứng yên tại chỗ, nhìn thấy Du Tử Duyệt chạy ra, liền chậm rãi đưa đồ cho cô.

“Cảm ơn chú”, Du Tử Duyệt nhận lấy, rồi lập tức xoay người muốn đi vào với Thẩm Mạn Ngữ nhưng bị Phó Tư Nam lên tiếng gọi lại.

Phó Tư Nam lại nhìn về phía cửa kính tầng trệt, Thẩm Mạn Ngữ ngồi trên sô pha gọi điện thoại, trong tay còn cầm một chai nước khoáng.

Phó Tư Nam nhíu mày, hỏi, “Khoan đã, xe của con còn bao lâu mới đến?”

“Chắc khoảng 10 phút.”

“Được rồi con đứng đây chờ chú một lát.”

Phó Tư Nam nói xong, liền vội vàng chạy đi.

Khoảng bảy tám phút sau, Phó Tư Nam đưa một túi đồ ra cho Du Tử Duyệt.

Du Tử Duyệt nhìn đồ vật bên trong túi, hai cái bình giữ nhiệt, hai chai dầu nóng, còn có một ít thuốc trị cảm thông thường, thậm chí còn có thuốc đau bao tử.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Tư Nam.

Phó Tư Nam phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn cau mày, hết sức tự nhiên dặn dò, “Ở nước ngoài không có nước nóng, khi nào đến nhà hàng Trung Quốc dùng bữa hoặc là gọi món ở khách sạn thì phải nhớ bảo người phục vụ rót vào cho một ít.”

Du Tử Duyệt càng thêm ngạc nhiên, “Phó cún, chú đổi tính rồi hả? Bây giờ đã biết cách làm cha chú người ta rồi sao?!”

Phó Tư Nam trắng mắt liếc cô một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi mất tự nhiên nhìn về hướng đại sảnh tòa nhà, chính là chỗ của Thẩm Mạn Ngữ. Khuôn mặt vẫn còn giữ vẻ điềm đạm và tự nhiên nhưng đôi mắt rõ ràng đã thiếu đi sự bình tĩnh thường thấy.

Lúc này Thẩm Mạn Ngữ cũng đã cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thấy Phó Tư Nam. Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tư Nam và Thẩm Mạn Ngữ đều cùng lúc nhíu mày.

Sau đó hắn liền nghe thấy Du Tử Duyệt hỏi mình tại sao mỗi thứ đều mua hai phần.

Phó Tư Nam lập tức thu hồi ánh mắt, trả lời câu hỏi của Du Tử Duyệt “Con không nghĩ là phải chuẩn bị thêm một phần cho sếp của con sao, hay là con muốn sếp của con nhìn thấy con một mình uống nước ấm, một mình có thuốc hả?!”

Giọng nói hết sức thản nhiên.

Nhưng chỉ có một mình hắn mới biết được trong lòng hắn có bao nhiêu bất lực. Thẩm Mạn Ngữ vẫn y hệt như trước kia, không có lúc nào không làm người ta lo lắng.

Rõ ràng biết bao tử mình không tốt cũng không bao giờ chuẩn bị sẵn một cái ly giữ nhiệt để có thể uống nước ấm, mà chỉ toàn uống nước lạnh bên ngoài. Có lẽ những lúc bận rộn cũng sẽ không dùng cơm đúng giờ.

Càng bất lực hơn là, hôm đó khi chia tay bóng dáng quyết tuyệt của Thẩm Mạn Ngữ đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn, còn cả giọng điệu lúc cô nói sau khi chia tay nếu quay lại thì sẽ là con cún hắn cũng nhớ rất rõ.

Nhưng hắn vẫn không thể khống chế được bản thân mình muốn quan tâm đến cô, không thể nhìn thấy cô khó chịu.

Cho dù những hình ảnh đó không thực sự xuất hiện trước mắt hắn, chỉ xuất hiện trong sự tưởng tượng mà thôi.

Phó Tư Nam lại kín đáo liếc nhìn Thẩm Mạn Ngữ một cái, cô đã dời tầm mắt đi nơi khác, đứng dậy xoay người nghe điện thoại.

Thẩm Mạn Ngữ nhận được điện thoại báo xe đã tới của tài xế.

Cô lại nhìn ra hai người đứng ở cửa.

Hết sức thông cảm cho người khác, liền kéo theo cả 2 cái vali đi về phía cửa, để cho bọn họ có thời gian ở bên nhau lâu hơn.

Trong lòng cô vừa đi vừa thở dài, lần này cũng chỉ xa nhau có bảy tám ngày thôi, chỉ là đưa đồ đạc mà cũng có thể ở ngoài cửa ngọt ngào lâu như thế.

Phó Tư Nam lúc còn là bạn trai cô, hình như chưa bao giờ quyến luyến cô như vậy. Quả nhiên, ở bên một cô bé đáng yêu đến thế, thì cũng không thể cứ như trước kia được.

Thẩm Mạn Ngữ vừa đi tới cửa, Du Tử Duyệt đã chạy tới đón lấy vali của mình, lại còn nói với Phó Tư Nam, “Giới thiệu một chút nè, đây là chị sếp xinh đẹp tài giỏi đấy, không phải người xấu xa đâu.” Thẩm Mạn Ngữ nghe vậy, lại nhếch mép cười nụ cười thần chết của cô.

Sau đó chào Phó Tư Nam, “Chào anh bác sĩ Phó, tôi chính là lão già đáng khinh biếи ŧɦái muốn sử dụng quy tắc ngầm cho nên mới coi trọng Du Tử Duyệt mà anh nói đấy.”

Phó Tư Nam: …

Cô lại tự mình tưởng tượng thêm và nghiêm trọng hóa vấn đề, chụp mũ cho hắn rồi. Hai từ sử dụng quy tắc ngầm và đáng khinh hắn chưa bao giờ nói.

Sau khi Thẩm Mạn Ngữ và Du Tử Duyệt lên xe, bọn họ liền cười sặc sụa vì biểu cảm xuất sắc vừa rồi của Phó Tư Nam.

Sau đó Du Tử Duyệt đưa những thứ mà hắn vừa mới mua cho Thẩm Mạn Ngữ xem, hơn nữa còn hình dung chuyện này là “hành vi bất ngờ khó đoán”.

Thẩm Mạn Ngữ mỉm cười, trêu chọc cô, “Đàn ông luôn luôn phải có cả sự lãng mạn và thực tế như nhau. Các anh lớn tuổi thì luôn có vế sau nổi bật.”

Cô tìm tòi sơ qua những đồ vật trong túi, bình giữ nhiệt, dầu nóng, thuốc trị cảm và thuốc đau bao tử...

Hình như tất cả những thứ này đều là những thứ cô đang rất cần.

Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mà Thẩm Mạn Ngữ lại càng cảm thấy sự chua xót trong lòng dâng lên cuồn cuộn.

Mấy thứ này, Phó Tư Nam chuẩn bị cho Du Tử Duyệt. Sự chăm sóc ân cần và suy nghĩ chu đáo như thế, cũng chỉ vì sợ cô gái nhỏ của hắn chịu khổ.

Còn cô chỉ là nhờ vào thân phận bà chủ, mới có thể lây dính một chút ánh sáng mà thôi.

Thẩm Mạn Ngữ nhớ tới cái hôm ở nhà hàng lẩu, cách một màn khói bốc lên, Phó Tư Nam lạnh nhạt nói với cô, “Thẩm Mạn Ngữ, có phải em đã quên lúc chia tay anh nói gì không?”.

Giọng điệu cay nghiệt đó khiến cô trong nháy mắt đã cảm thấy bản thân mình là một thứ gì đó khiến hắn rất chán ghét.

Lập tức tất cả mọi khổ sở và luyến tiếc trong lòng cô đều biến thành giận dữ.

À, không phải nói không muốn gặp lại tôi sao, đối xử con cún với tôi như vậy, bây giờ còn không phải là vì không biết rõ mọi chuyện, cho nên tự dưng lại chạy đi chăm sóc luôn tôi hay sao...

Thẩm Mạn Ngữ siết chặt cái túi đựng vật phẩm kia...

Động tác cực kỳ thô lỗ, cũng không biết là muốn trút bỏ sự giận dữ bực bội, hay là muốn che giấu tâm lý trân trọng hành vi che chở này xuống dưới đáy lòng.

Du Tử Duyệt ngồi bên cạnh cô, càng nghĩ thì càng cảm thấy có gì đó không bình thường. Lão chú lạnh nhạt vô tình của mình kia, một là hờ hững mắt điếc tai ngơ, hai là nói một vài câu cay nghiệt, chuyên đánh trúng vào chỗ đau của mình, đã bao giờ quan tâm chăm sóc mình đâu?

Chứ đừng nói là suy nghĩ cẩn thận và chu đáo như thế.

Hơn nữa… lúc trước lão biết mình sắp đi làm cũng đã mua cái gì cho mình đâu, ngay cả lúc lão đến đưa giấy chứng nhận tiêm phòng vắc-xin cũng đâu có mang theo cái gì...

Du Tử Duyệt nhớ lại, trước khi lão đi mua mấy thứ này hình như là lão đã nhìn về hướng... chị sếp!

Cô trộm liếc mắt quan sát Thẩm Mạn Ngữ, tuy chị ấy đang rũ mắt, nhưng nhìn nghiêng vẫn là tuyệt đẹp.

Chân tướng chỉ có một, sở dĩ mình có thể hưởng lây mấy thứ này từ Phó Tư Nam, tất cả đều nhờ sống dưới ánh sáng của chị sếp.

Du Tử Duyệt hung hăng bấm bấm điện thoại, gửi cho Phó Tư Nam một tin nhắn.

“Phó cún, con cảnh cáo chú, đừng có mơ tưởng tới chị sếp thần tiên tỷ tỷ của con, chú không xứng!!!”

Phó Tư Nam lúc này đang ngồi trên xe taxi nhưng không còn buồn ngủ nữa, lại cũng không biết phải nói gì…

Hắn lại bị chụp mũ lần nữa rồi sao.

Hình như cũng không giống lắm.

--------

Hậu trường:

Thẩm Mạn Ngữ hung hăng hỏi: Anh nói đi, có phải em chỉ được hưởng lây ánh sáng từ cô gái nhỏ của anh không?!

Phó Tư Nam liền nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.