Chương 12

Anh rể đột nhiên lạnh mặt, làm Trần Trừng có chút không rõ tình huống, nghĩ thầm chẳng lẽ anh rể và chị cãi nhau? Có điều cô cũng không dám hỏi, nghĩ chờ chị trở về, hỏi chị tốt hơn.

Trần Thấm chạy tới bệnh viện khi Trần Trừng đang ngủ trưa, cả người có vẻ phong trần mệt mỏi, hành lý đều mang tới, hiển nhiên là trực tiếp từ sân bay chạy tới bệnh viện.

Cô ấy mặc một bộ âu phục nhỏ màu xám tro, đi giày da thấp, tóc ngắn gọn gàng, trang phục nữ cường tiêu chuẩn.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của Trần Trừng, chị gái đau lòng vô cùng, ngồi cạnh cô trên giường bệnh, tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người Trần Trừng, hỏi cô: "Vết thương ở chân có nghiêm trọng không, có ảnh hưởng đến việc khiêu vũ sau này không?"

“Anh rể nói sẽ không ảnh hưởng, chỉ là phải chăm sóc tốt một thời gian." Trần Trừng nói, cô ở trước mặt chị gái luôn nhu thuận.

Chị gái gật đầu, nói: "Lát nữa chị sẽ tìm anh ấy nói chuyện.”

Trần Trừng nhớ tới cuộc nói chuyện buổi sáng với anh rể, liền hỏi chị gái: "Chuyện hôm nay em trở về, không nói với anh rể sao?”

Chị đưa tay nhéo mặt cô, cười nói: "Nhóc con, mặc kệ chuyện của người lớn, chị và anh ấy không cãi nhau.”

Trần Trừng nghĩ thầm mình còn nhỏ chỗ nào, ngày sinh nhật mình thiếu chút nữa đã làʍ t̠ìиɦ với anh rể, lời này tự nhiên không thể nói ra, cô biết, trong mắt chị gái, cô mãi luôn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Chị gái cùng Trần Trừng hàn huyên một hồi, liền đứng dậy đi tìm anh rể, Trần Trừng biết bọn họ không cãi nhau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó tâm tình lại có chút nặng trịch, chị gái yêu thương cô như vậy, cô lại nhớ thương cùng anh rể ân ái, thật sự không nên, quá đáng chết.

Chờ chị gái rời đi, dì Vương lại gần bát quái với Trần Trừng: "Chị cô khí thế thật mạnh, khó trách có thể bắt được bác sĩ Giản, hai người đều là nhân vật rất lợi hại.”

Trần Trừng gật đầu: "Bọn họ rất xứng đôi.”

Dì Vương đồng ý: "Quả thật, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”

Lúc chị gái trở về, là cùng anh rể đi tới, hai người trao đổi như thế nào mà sắc mặt anh rể thoạt nhìn không tốt lắm, Trần Trừng một lòng lại đề lên, suy đoán hai người này có phải thật sự cãi nhau hay không, chỉ là gạt cô mà thôi.

Anh rể là tới châm cứu cho Trần Trừng, Trần Trừng nhớ tới lại muốn ở trước mặt anh cởϊ qυầи, cô không khỏi khẩn trương nhìn về phía chị gái, hôm nay chịỷ đây, nếu nhìn thấy tình hình như vậy, sẽ nghĩ như thế nào.

Chị gái xem ra còn coi trọng trị liệu hơn Trần Trừng, tiến lên hỏi Giản Mục Xuyên: "Châm cứu ở đâu?”

Giản Mục Xuyên lấy túi kim ra, ngắn gọn nói: "Sau lưng.”

Chị gật đầu, nhìn về phía Trần Trừng, sau đó đi qua giúp cô xoay người, động tác của chị dịu dàng hơn dì Vương rất nhiều, như là sợ làm đau cô, vẫn hỏi eo và chân Trần Trừng có đau không, Trần Trừng lắc đầu, nói hôm nay không đau mấy.

Trong lòng Trần Trừng kỳ thật có chút nghi hoặc, ngày hôm qua anh là trực tiếp bảo cô cởϊ qυầи, hôm nay lại không nói, chờ Trần Trừng nằm sấp xuống, anh mới bảo chị gái kéo quần cô xuống một chút, lộ ra phần eo.

Chẳng lẽ hôm nay là bởi vì cô không đau như ngày hôm qua, cho nên không cần đâm mông cùng chân sao?

Đang nghĩ như vậy, anh đã cúi người xuống, bắt đầu châm cứu sau lưng cô, chị gái vốn đứng ở một bên nhìn, sau đó điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn đến, chị gái liền lấy điện thoại di động ra, nghiêng người, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Trần Trừng ghé vào trên giường, xoay mặt nhìn về phía anh, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, bỗng nhiên, cô cũng cảm giác được ngón tay của anh tại sau lưng cô chỗ chậm rãi đi xuống, theo khe mông cô đi đến hoa tâm của cô.

Trần Trừng mãnh liệt trừng to mắt, khó có thể tin mà nhìn anh, nhưng biểu tình của anh như cũ vẫn bình tĩnh, ngay cả ánh mắt đều không có một chút gợn sóng, chỉ là một tay của anh, sờ đến phía sau hoa tâm của cô, ngay tại trên tiểu bức của cô không nhẹ không nặng mà ấn một cái.

Trần Trừng đỏ mặt, thiếu chút nữa liền thoải mái kêu lên.

Anh ấy, anh ấy....Đang sờ tiểu bức của cô!

Đọc thêm nhiều truyện sắc ở: https://ngontinhsac.com/