Chương 2: Dính vào nhau

“Anh... anh rể?" Trần Trừng hoàn toàn ngây dại.

Cô lúc này còn đang bám vào trên thân thể cường tráng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người đàn ông, mà đàn ông này chính là anh rể của cô! Hôn anh rể!!

Ông trời ơi, cô tối hôm qua còn một mực chơi đùa côn ŧᏂịŧ của anh, lại còn muốn đem côn ŧᏂịŧ cắm vào bên trong chính mình, sau đó lại bởi vì thật sự quá lớn cắm không vào được, cô liền đè ép côn ŧᏂịŧ ở bên ngoài mà cọ xát...

Cô vậy mà đè ép côn ŧᏂịŧ của anh rể cọ xát...

Hãy để cô chết đi!

Nhưng ‘vịt’ thì sao? Sao lại biến thành anh rể???

Trần Trừng cứng ngắc duy trì tư thế nằm sấp trước ngực anh, ngơ ngác nhìn anh rể, mà anh rể cũng đang nhìn cô, tinh thần anh thoạt nhìn không tốt lắm, vẫn cau mày, đáy mắt đầy tơ máu, ngay cả giọng nói cũng khàn: "Trần Trừng, sao em lại ở đây?"

Anh rể hiển nhiên cũng rất bất ngờ, có điều anh người này luôn luôn mặt lạnh, không có biểu tình gì, cho nên thoạt nhìn còn rất tỉnh táo.

“Có thể đứng lên trước không?” Anh hỏi Trần Trừng.

Trần Trừng lúc này mới kịp phản ứng, luống cuống tay chân muốn từ trên người anh đứng lên, nhưng vừa mới xê dịch mông, cô liền "A" một tiếng, hoa huyệt ở giữa chân truyền đến một trận đau đớn xé rách, làm cho cô không dám nhúc nhích.

Thấy anh rể nhíu mày càng sâu, cô lắp bắp giải thích: "Dính...dính.”

Thanh âm của anh rể Giản Mục Xuyên càng khàn, trộn lẫn một tia không kiên nhẫn, hỏi cô: "Cái gì dính?"

“Lông...”

Trong không khí lan tràn một sự im lặng chết chóc.

Trần Trừng lúc này tâm muốn chết quách cho rồi, cô tối hôm qua liền lẳиɠ ɭơ làm hoa huyệt chảy ra nước, đè ở trên dươиɠ ѵậŧ cọ xát, một bên mài một bên nước chảy, cuối cùng cao trào, cũng không dời vị trí, cứ như vậy ngủ một buổi tối, kết quả thủy da^ʍ sền sệt chậm rãi khô, liền đem hai người lôиɠ ʍυ kết dính lại.

"Anh... anh rể, làm sao bây giờ?" Cô cả người đều choáng váng, đầu óc căn bản không cách nào vận động, chỉ có bản năng hướng anh rể cầu cứu.

“Dùng sức chút đi?" Anh hỏi.

Trần Trừng lại thử một lần, bộ lông bị kéo, đau đến hốc mắt cô đều đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đau quá..."

Giản Mục Xuyên đầu tiên là giơ tay xoa xoa cái trán đang trướng đau, một lát sau, mới vươn một tay xuống sờ, rất gian nan sờ đến giữa đùi hai người, sờ lôиɠ ʍυ dính cùng một chỗ, sau đó từng chút tách chúng ra.

Ngón tay thon dài của người đàn ông sờ soạng giữa hai chân, khó tránh khỏi đυ.ng phải âʍ ɦộ của Trần Trừng, Trần Trừng hai chân tách ra, mông hơi nâng lên, khe hở căn bản không khép lại được, lúc này còn bị tay của anh rể thường xuyên đυ.ng phải, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác.

Cô cắn răng, cố nén không dám lên tiếng, nhưng không bao lâu, vẫn nhịn không được nhỏ giọng hừ hừ: “Ưʍ.. a...a.."

Khuôn mặt Giản Mục Xuyên càng lạnh hơn, ngước mắt nhìn cô một cái, nói: "Đừng lên tiếng.”

“Em... em..." Trần Trừng ủy khuất bĩu môi.

Tuy rằng cắn răng không lên tiếng, nhưng cảm giác tiểu bức truyền đến, cô cũng không thể khống chế được, khi tay anh rể cọ qua khe hở âʍ ɦộ của cô, đυ.ng tới âʍ ѵậŧ của cô, tao huyệt vẫn không tự chủ được chảy ra nước.

Có dâʍ ŧᏂủy̠, lông của hai người rốt cục cùng nhau tách ra.

Mà lúc này, Trần Trừng cũng có thể rõ ràng cảm giác được, anh cứng rồi, cái kia con lừa điểu như dươиɠ ѵậŧ thô kia, vừa cứng vừa nóng mà chạm vào cô!

“Anh... anh rể...” Trần Trừng sợ tới mức không dám động đậy.

“Đứng lên đi." Giản Mục Xuyên lạnh giọng nói.

Trần Trừng một giây cũng không dám lại trì hoãn, mãnh liệt xoay người nằm đến giường bên kia đi.

Chờ hai người quần áo đều mặc xong, chợt nghe anh hỏi cô: "Anh tối hôm qua uống say, thuê một gian phòng nghỉ ngơi, phía sau là chuyện gì xảy ra?"

Trần Trừng cào cào ngón tay, rất vô tội chớp mắt mấy cái, cô cũng không biết là chuyện gì xảy ra a, tối hôm qua cô rõ ràng là tới chơi vịt, như thế nào lại chơi đến anh rể a?!