Chương 10

Chúc mừng Funabashi Hikari bước trên con đường đồng tính luyến ái trải đầy hoa hồng.

Trên tấm vải đỏ lớn viết mấy chữ này, treo song song giữa không trung, thành viên câu lạc bộ thể thao ai ai cũng lớn tiếng la lên. Funabashi Hikari vừa buồn cười vừa cáu. Có cần làm thành thế này không? Thật đúng là hơi mất mặt, tổ chức hội đi chúc mừng thế này rõ ràng chỉ vì để cười anh mà thôi.

“Bắn pháo!”

Hội phó câu lạc bộ Bóng đá rống to, lập tức có người bắn pháo giấy về phía Funabashi Hikari. Funabashi Hikari cẩn thận tránh dải pháo bắn lên phía tay anh ôm Takeda Keita. Trên mặt Takeda vừa xấu hổ vừa e sợ, hình như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Funabashi Hikari nhỏ giọng ghé vào bên tai cậu nói:

“Bọn nó thích làm loạn thế đấy, kệ chúng nó đi!”

“Nhạc lên!” – Hội phó câu lạc bộ Tennis hô lên tiếp.

Sau khi hành khúc kết hôn vang lên, Takeda Keita ngại ngùng quay mặt đi, dựa lên ngực Funabashi Hikari, tim cậu cũng lập tức đập bình bịch —– quả nhiên Keita như chim nhỏ nép vào bên người đáng yêu chết đi được! Anh cảm thấy mình lại bị cậu mê hoặc choáng váng rồi.

Phòng của câu lạc bộ Gia chính nơi hồi trước Takeda Keita gây sự với Kasuga Inosato giờ trở thành nơi để đám thành viên câu lạc bộ Thể thao mở Pạt ti chúc mừng.

“Chúc mừng Funabashi Hikari và Takeda Keita chính thức trở thành cặp đôi xứng đôi nhất trong trường, câu lạc bộ Thể thao sẽ coi chừng Funabashi Hikari, nói cách khác —— Funabashi Hikari, cậu không sớ rớ được đến cô nào nữa đâu, ngoan ngoãn ở bên cậu trai của cậu đi, come out đi, làm nam tử hán dũng cảm nào!”

Hội phó câu lạc bộ Bóng đá lên làm người điều hành buổi lễ, bắt đầu khua tay múa chân, chắc đang ảo tưởng rằng khi không còn Funabashi Hikari nữa thì cậu ta sẽ nổi tiếng hơn, được một đống nữ sinh tỏ tình nên mới vui vẻ như thế.

Funabashi Hikari cười mắng:

“Trong đầu mấy ông chỉ có tán gái thôi hả? Keita thích âm thầm, các ông muốn tuyên truyền sao là chuyện của các ông nhưng không được khai ra Keita.”

Thành viên câu lạc bộ Quyền anh tru lên như sói:

“Á à! Nó gọi em ấy là ‘Keita’ kìa, vậy chắc chắn Keita gọi nó là ‘Hikari’, sến quá, sến chết được!”

Một đám người làm loạn mấy tiếng liền, còn bắt Funabashi Hikari hôn môi trước mặt bọn hắn, Funabashi Hikari chết cũng không muốn —– không phải anh thẹn thùng mà anh không muốn để cho đám học sinh thể dục toxic cô quạnh khát khao này biết Keita mê người đến nhường nào.

“Hôn đi hôn đi, ông mà không hôn tui không cho hai ông về.”

“Cũng có bảo ông làʍ t̠ìиɦ đâu! Hôn môi thôi mà ông cũng lề mà lề mề thế? Funabashi Hikari, ông có phải đàn ông đích thực không vậy!”

Có lẽ trong đồ uống có cồn hay gì đó khiến đám ma men này bắt đầu lớn tiếng gào lên, hơn nữa càng nói càng da^ʍ.

“Ông mà không hôn, tụi tui sẽ mách Takeda, kể tình sử của ông hồi trung học —– Funabashi Hikari, học trường cấp 2 bình thường, thích ngực bự…”

Nghe đến ngực bự, Takeda Keita ngẩng đầu lên. Trong lòng Funabashi Hikari kinh hãi. Để đám toxic này nói ra thì chuyện tốt cũng thành chuyện xấu, đến lúc đó anh sẽ gặp rắc rối lớn rồi!

“Được, chỉ hôn một cái thôi đấy, xong thì tụi tôi phải về.” – Funabashi Hikari động viên bọn họ, cũng ngăn bọn họ không nói nữa.

“Anh thích ngực bự? Thế nên trước nay vẫn cứ bảo em ngực phẳng như lưng?” – Khoé mắt Takeda Keita mang theo chút lửa giận, hạ giọng hỏi.

Trong óc Funabashi Hikari ầm một tiếng. Cái đám bạn xấu này, kể gì không kể đi kể cái này, đúng là hại anh đây mà! Anh còn chưa kịp bày ra vẻ mặt thành khẩn, càng chưa kịp giải thích, Takeda Keita đã víu lấy cổ anh. Tiếng sói tru bên cạnh vang to, Takeda hung ác cắn lên môi của anh, cũng để lại một câu.

“Em sẽ khiến anh không còn thời gian đi thích ngực bự như bò sữa…”

“Gì cơ?”

Đầu lưỡi mềm mại liếʍ lên môi anh, hương thơm tản ra, mùi hương của riêng Keita lao vào chóp mũi anh, đầu lưỡi mềm nhũn của Keita mạnh mẽ cạy môi anh ra, hôn lên hàm trên của anh, liếʍ qua răng anh, còn cào cào đầu lưỡi anh.

Funabashi Hikari bất tỉnh, anh thực sự chết máy rồi, đàn ông bị hôn nhiệt tình thế này mà không hôn lại mới lạ ấy!

Anh nâng đầu Keita lên, hơi nghiêng nghiêng đầu, bắt đầu cướp lại quyền chủ động. Anh liếʍ hôn đôi môi thơm mềm của cậu, tiếng reo hò bên cạnh càng lúc càng to, nhưng Funabashi Hikari không nghe vào tai chút nào, cả thế giới chỉ còn lại mình Takeda Keita mặc anh âu yếm.

Anh đuổi theo đầu lưỡi của Keita, hút, đâm chọc. Người Takeda Keita mềm nhũn, cả cánh tay phải của Funabashi Hikari đã trượt qua trượt lại trên lưng cậu, thậm chí còn xoa xoa xuống dưới, tìm đến cái mông đầy đặn xinh đẹp của cậu, ôm về phía mình để Keita cảm thụ sức nóng giữa hai chân anh.

Takeda Keita than nhẹ một tiếng, tiếng sói tru bên cạnh càng ngày càng nhỏ nhưng tiếng nuốt nước miếng thì càng ngày càng to.

Đại não Funabashi Hikari mê man, run rẩy hai tay. Anh chỉ tiếc không thể nhét ngay Keita vào trong cơ thể mình, du͙© vọиɠ mãnh liệt đến mức khi anh đỡ Keita ra, ánh mắt cũng trống rỗng.

“Cái này còn hot hơn cả lúc xem phim 18+ nữa…” – Hội phó câu lạc bộ Bóng đá tràn đầy sợ hãi.

“Ừ, đồng, đồng tính luyến ái hình như cũng không có gì không tốt, Takeda đáng yêu quá…” – Tên mặp chết bầm của câu lạc bộ Sumi nhìn chòng chọc vào Takeda mặt vương ráng hồng.

Hầu kết của hội phó câu lạc bộ Tennis trượt lên trượt xuống. Cậu ta cũng nhìn chằm chằm vào Takeda, nhưng cậu ta nhìn là nhìn đôi môi bị mυ"ŧ hôn sưng đỏ xinh đẹp của Takeda. Ướŧ áŧ kích động cũng không đủ để hình dung Takeda ban nãy!

Những người khác trốn trốn tránh tránh che nửa người dưới của mình để tránh người khác phát hiện ra cậu em có phản ứng. Người kia ấp a ấp úng nói:

“Tui đi WC một lúc…”

“Tui, tui bỗng nhiên cũng muốn đi WC…”

Đợi đến khi thành viên câu lạc bộ Thể thao đi hết, Funabashi Hikari kéo Takeda rời đi. Anh đã không thể nào chịu nổi nữa rồi, nụ hôn mạnh mẽ của Takeda ban nãy, khiến đầu anh muốn nổ tung —– Không, nửa người dưới của anh cũng sắp nổ y chang vậy.

Ngực bự gì chứ? Trong đầu anh giờ chỉ còn lại hương vị của Takeda!

“Keita, em đáng yêu quá…”

Funabashi Hikari nhìn bộ ngực của cậu. Ngực bự là cái gì? Anh nào có hứng thú với bộ ngực đu đủ kia đâu chứ, anh chỉ muốn hôn và cắn lên đầu nhũ đáng yêu hồng hào của Keita thôi.

“Keita, em quyến rũ quá, đáng yêu ghê…”

Môi Funabashi Hikari đi xuống, lập tức tìm thấy đầu nhũ nho nhỏ vừa bị Keita xoa xoa, hút mạnh, hàm răng ngậm kéo, ngay tức khắc nghe thấy tiếng thở hổn hển của Keita. Tay anh lập tức xoa lên bên trống vắng kia, tiếng hừ nhẹ của Keita khiến nửa người dưới của anh đau quá.

Thân thể Takeda Keita dần dần trượt xuống, trượt đến giữa hai chân của Funabashi Hikari, để anh ngồi trên ghế tựa, sau đó cởϊ qυầи dài, qυầи ɭóŧ của anh; bàn tay vuốt ve của cậu dừng lại, nhưng lại duỗi đầu lưỡi nho nhỏ ra, liếʍ đầu đỉnh rỉ nước.

Hai tay của Funabashi Hikari mạnh mẽ đè lên tay cầm của ghế, mạnh mẽ cắn môi, nếu không thì sẽ cao trào ngay lập tức, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra! Anh thực sự không ngờ Keita chịu làm chuyện này vì anh! Anh chỉ từng xem qua nó trong phim 18+, ngay cả trong mơ cũng không dám mơ nhóc đậu hũ non kiêu ngạo sẽ làm chuyện này cho anh.

“Thoải mái không? Hikari?”

Đầu Funabashi Hikari ngửa ra sau. Thoải mái cũng không thể nào hình dung đâu ô kê? Ngay cả chóp mũi xinh xắn của Keita cũng dính dịch của anh, sắc tình chết được!

“Keita, thoải mái, thoải mái lắm…”

Takeda Keita liếʍ hai bên cây gậy của anh, ngón tay xoa xoa viên bi bên dưới. Funabashi Hikari thở hồng hộc, sau đó cậu mới khẽ khàng mυ"ŧ xung quanh viên bi của anh.

“Hikari, anh có muốn nữa không?”

Trên mặt Funabashi Hikari đầy mồ hôi. Muốn không? Tất nhiên là muốn rồi! Phí lời gì thế hả.

“Keita, mυ"ŧ phía trước được không em?” – Anh run giọng đưa ra yêu cầu.

“Được!”

Keita ngọt ngào trả lời, sau đó nuốt phía trước của anh vào. Khoang miệng nóng rực, cộng thêm Keita cố gắng phun ra nuốt vào, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếʍ dịch đắng trên chóp nữa, hai chân Funabashi Hikari run rẩy.

“Keita, anh bắn trước được không? Anh sắp không chịu nổi nữa rồi, em khiến anh sướиɠ quá…”

Takeda Keita phun chỗ kích động nhất của anh ra, sau đó mỉm cười lộ hàm răng trắng:

“Lần sau anh mà dám xem idol ngực bự, phim 18+ ngực bự, sách 18+ ngực bự, thậm chí nhìn chằm chằm ngực bò sữa, đu đủ quá lâu, em sẽ cắn cái đống này của anh xuống, anh hiểu chưa hả?”

Hàm răng trắng xinh đẹp của cậu khẽ cắn một cái, Funabashi Hikari thoáng chốc lạnh từ đầu đến chân.

Nhóc đậu hũ non không hề đùa giỡn, cậu nói thật đấy! Chỉ cần anh dám nhìn ngực bự, Keita chắc chắn không nói hai lời, lập tức cắn bộ phận của phái nam của anh xuống, hơn nữa có khi còn cắn nát nó để anh dù muốn gắn lại cũng không gắn được.

Sau lưng Funabashi Hikari đầy mồ hôi lạnh, bỗng nhớ đến Takeda Keita từng bỏ một cái dươиɠ ѵậŧ nát nào đó vào trong tủ đồ của anh, xem ra đây sẽ là kết cục nếu anh dám một dạ hai lòng. Sự khủng bố và đáng sợ của Keita khiến chỗ kia của anh có hơi mềm đi.

Sau khi uy hϊếp xong, Takeda Keita lộ ra nụ cười ngọt ngấy, lại liếʍ lên chỗ đã hơi mềm của Funabashi Hikari, cố gắng mυ"ŧ vào, yểu điệu hỏi:

“Hikari, anh có muốn giống như trong phim 18+ mà nam diễn viên kia diễn, bắn lên trên mặt em không?”

Chỗ phía dưới của Funabashi Hikari vốn đã hơi mềm giờ còn cứng hơn ban nãy. Trong phim nam diễn viên giống Keita đóng kia, chắc chắn không thể thiếu đoạn này, nhưng trước giờ anh nào dám nghĩ làm thế với Keita tự đại kiêu ngạo, nếu Keita làm thế, chắc chắn anh sẽ sướиɠ bay màu!

“Không cần đâu, Keita, nếu làm thế em sẽ không thoải mái.” – Funabashi Hikari hơi đau khổ nói dối.

“Hay là muốn em nuốt xuống?” – Takeda Keita chớp chớp lông mi, nũng nịu hỏi lại.

Funabashi Hikari chỉ vừa nghĩ đến việc tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trượt xuống dưới cuống họng của Keita hạ bộ đã không ngừng co rút. Nếu không dựa vào năng lực tự chủ cực mạnh anh đã bắn như tên lửa rồi.

“Nghe nói mùi vị đó không ngon đâu, em sẽ không thoải mái, Keita…” – Funabashi Hikari kiềm chế rồi lại kiềm chế. Sao anh lại cảm thấy dưới sự mê hoặc của Keita, anh càng ngày càng giống con sói hoang siêu cấp vô địch thế này?

Takeda Keita mỉm cười, nụ cười của cậu như đoá hoa nở rộ đẹp nhất trên thế giới này, mê Funabashi Hikari choáng đầu. Takeda Keita cởϊ qυầи áo trước mặt Funabashi Hikari, ngồi lên trên bàn, co hai chân lên, để lộ vị trí bí mật nhất giữa hai chân, ngón tay còn cố ý lướt qua lối vào.

“Anh muốn em chủ động làm cho anh xem không?”

Trong đầu Funabashi Hikari ‘oành’ một tiếng. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Do hồi trước anh xem phim 18+ nhiều quá nên tự động biến đời thực thành cảnh trong phim 18+ hay là anh đã thăng thiên rồi?

Keita ngọt ngào cười, ngón tay trắng như tuyết lướt qua nơi hồng hào phía trước của mình, khẽ quết lấy chất dịch Funabashi Hikari vừa chảy ra, xoa lên lối vào của mình.

Funabashi Hikari thực sự muốn phun ra —– không chỉ phía dưới mà máu mũi ở trên mặt anh cũng sắp phun ra rồi.

“Hikari, chỉ cần anh yêu cầu em có thể làm mọi việc vì anh.” – Lúc nói đến “mọi việc” khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Takeda Keita khiến trái tim Funabashi Hikari lại tê dại – “Nhưng nếu để em phát hiện anh không chung thuỷ với em, thì ngược lại, em cũng sẽ làm mọi thứ để trả thù, anh đã hiểu chưa?”

“Hiểu… hiểu rồi!”

Ngón tay Takeda Keita dính dịch, mềm nhẹ trượt vào trong lỗ nhỏ xinh đẹp mềm mại, mới đâm rút một hai lần đã khiến Funabashi Hikari nhìn đến huyết khí dâng trào.

Takeda Keita nhõng nhẽo oán giận:

“Hikara, hiểu rồi sao còn không qua đây!”

Funabashi Hikari lao đến bằng tốc độ ánh sáng! Lao vào trong lỗ nhỏ mềm mại của Takeda Keita. Bên trong còn chưa bôi trơn nhiều, chặt đến mức khiến anh điên cuồng hét lên một tiếng, người Takeda Keita cũng hết sức gục xuống bàn, mặc anh rong ruổi.

Dù ban nãy Keita uy hϊếp rất khủng bố nhưng đầu óc Funabashi Hikari đã mơ màng rồi. Nếu anh có lòng khác chắc chắn sẽ bị Keita gϊếŧ chết; nhưng đã có Keita đáng yêu thế này rồi sao anh có thể yêu người khác nữa cơ chứ? Hơn nữa Keita nói rồi, chỉ cần anh yêu cầu, cậu có thể làm chuyện này chuyện nọ… một đống vọng tưởng sắc tình xông vào trong đầu anh.

Funabashi Hikari thừa nhận rồi, đời này của anh chỉ dành để yêu nhóc đậu hũ non ác ý trước mắt này mà thôi! Mặc kệ cậu ác ý biết bao, đáng ghét nhường nào, ở bên cạnh anh, Keita ngọt ngào đến mức khiến anh chỉ muốn ngậm cậu vào miệng.

Yêu đương, chắc là thế đấy!

Việc Takeda Keita là hoa đã có chủ lan truyền cực nhanh đến mức ai trong Học Viện Sakura cũng biết, chủ của đoá hoa không phải một thiếu gia nhà quan, cậu ấm nhà giàu nào trong nhóm quý công tử mà là Funabashi Hikari – người duy nhất mang tư cách nhà giàu mới nổi bước vào Hội học sinh của Học Viện Sakura.

Người trong cuộc hình như là người biết cuối cùng, lúc Funabashi Hikari biết chuyện hai người hẹn hò lộ ra thì chắc đã truyền hết trong Học Viện Sakura rồi.

Tim nhảy loạn trong ngực, Funabashi Hikari cáu bay màu, luống cuống chạy đến chất vấn đám thành viên câu lạc bộ Thể thao kia. Anh đã nói là Takeda thích âm thầm, đã dặn là chuyện bọn họ hẹn hò này chỉ nói cho mấy người bạn của họ thôi là được rồi!

Nếu Keita biết chuyện này, nhất định sẽ tức chết! Từ trước đến giờ cậu vốn để ý thân phận nhà giàu mới nổi của anh, dù bọn họ đã lên giường, lén yêu đương nồng thắm cỡ nào, anh tin chắc Keita cũng không muốn chuyện bọn họ đang hẹn hò lưu truyền ai ai cũng biết.

“Tui không biết, ông đừng giận mà, Funabashi Hikari! Tui không biết ai nói thật đó!”

Người đầu tiên Funabashi Hikari tìm đến là Hội phó câu lạc bộ Tennis miệng rộng. Hội phó câu lạc bộ Tennis thấy anh muốn đấm cho phát thì vội vàng chạy trối chết. Hôm nay nhìn Funabashi Hikari như muốn gϊếŧ người ấy, mấy người còn lại cũng sợ chạy té khói rồi.

Funabashi Hikari truy sát mấy tên này cả đường, anh nhất định phải đánh cho mấy tên miệng rộng kia nhừ đòn!

Kitaoji Toji chặn anh lại giữa đường, trả lời cho câu hỏi của anh.

“Tôi nói đấy.”

Funabashi Hikari đấm một cú qua, mặc ổng có phải Hội trưởng không, ăn một cú đấm chính nghĩa của anh trước đi rồi nói!

Nhưng mà Morizono Masato đã che trước mặt Kitaoji Toji. Thân hình của y cao to hơn người thường, giờ cũng đỡ được cú đấm của Funabashi Hikari, trầm giọng nói:

“Dừng tay.”

Tên Morizono Masato này rất chi là bí ẩn, Funabashi Hikari chỉ đoán ra thế lực của y cũng khá mạnh, nhưng không ngờ y có thể chặn lại cú này của anh. Kitaoji Toji cười hì hì ló đầu ra từ sau lưng Morizono Masato khiến anh nhìn mà tức nổi gân xanh.

“Nhóc Hikari, đừng giận vậy mà, thật ra chỉ ở ngoài trường thôi, trong trường có nhiều nữ sinh đến tỏ tình với cậu quá, hai hôm trước Takeda Keita ngồi trong lớp thấy ngoài sân lại có nữ sinh tỏ tình với cậu, cậu ấy tức trắng cả mặt. Tôi sợ cậu ấy giận quá nên mời cậu ấy đến văn phòng Hội học sinh ngồi nói chuyện một lúc, cuối cùng đề xuất cho cậu ấy, phương pháp tốt nhất là nói cậu có đối tượng hẹn hò rồi, vậy thì người khác sẽ không đến tỏ tình nữa.”

Funabashi Hikari giận gào to:

“Thế cũng không cần phải chỉ mặt gọi tên Takeda Keita!”

“Vốn tôi cũng nghĩ thế, định bảo cứ nói đại đi, nói là tôi cũng được, vì bạn bè thì mạng này xá chi? Nhưng mà… Masato sẽ không vui.”

Trên mặt Morizono Masato thâm trầm. Funabashi Hikari nghiến răng nghiến lợi, Kitaoji Toji chết tiệt! Bọn họ thích chơi trò ghen đến ghen đi thì kệ bọn họ, sao lần nào cũng kéo lên đầu anh là sao? Dạo này hôm nào Morizono Masato cũng đến văn phòng Hội học sinh để giám sát anh, nghi anh có gì mờ ám với Kitaoji. Đệch, anh cũng có mù đâu, lần trước hôn một cái thôi mà hại anh đánh răng biết bao nhiêu lần.

“Kitaoji, ông ngưng ngay đi nhá, Morizono Masato yêu ông chết đi được, sao chịu để ông truyền scandal với người khác! Chắc chắn anh ta lại làm gì không hợp ý ông nên ông muốn làm người ta cáu thôi chứ gì.”

Kitaoji Toji lại cười hì hì, biểu tình của Morizono Masato thì càng nghiêm túc hơn. Suy đoán của Funabashi Hikari quả nhiên là chính xác, cái tên này nếu có người làm chuyện khiến hắn không vừa ý thì hắn cũng sẽ làm người ta down mood luôn.

Funabashi Hikari ném tay Morizono Masato qua. Anh chịu đủ hai tên này rồi, giận dữ hét:

“Morizono Masato! Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Lúc đó tôi sắp phiền chết vì nhóc đậu hũ non, nghi tôi thấy con trai là được nên mới yêu cầu Kitaoji Toji cho tôi hôn thử để thí nghiệm thôi, còn chưa hôn xong tôi đã buồn nôn chết đi được, sau khi hôn xong tôi còn phải đánh răng cả tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh còn muốn để ý chuyện này bao lâu nữa hả?”

Phía sau Kitaoji Toji có một gương mặt đỏ bừng thò ra —– Không phải sắc đỏ do ngại ngùng thường ngày, mà là khuôn mặt tức giận đỏ bừng. Funabashi Hikari cáu chỉ tay vào Kitaoji Toji, cái tên này chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế mà lại gọi Keita đến đứng nghe sau hắn! Muốn hại chết anh đây mà.

Kitaoji Toji vẫn đang cười rất là vui vẻ:

“Nhóc Hikari, Masato không đồng ý tôi nói tôi là người yêu của ông, còn nói chuyện tôi và ông từng hôn trước mặt Takeda, Takeda bảo cứ nói cậu ấy là người yêu của ông. Tôi muốn giúp người khác hoàn thành nguyện vọng nên cứ nói thế thôi.” – Còn sợ chưa đủ loạn nên Kitaoji Toji nói càng rõ ràng hơn – “Đúng rồi, tôi quên không nói với Takeda, lúc chúng ta hôn còn thè lưỡi ra đó.”

“Ông, ông…” – Funabashi Hikari chỉ vào Kitaoji Toji, tức sắp chết.

Mặt Morizono Masato lạnh lùng. Hôm đó y tận mắt thấy, nhưng y không biết hôn thế nào.

“Hai người hôn lưỡi?”

Takeda Keita cũng xanh cả mặt:

“Anh hôn lưỡi với người khác?”

Hai tay Kitaoji Toji nâng lên ôm gò má, dáng vẻ như thiếu nữ đang xấu hổ, đúng là muốn Funabashi Hikari chết không có chỗ chôn:

“Nhóc Hikari bạo gan ghê lắm, cậu ấy luồn vào miệng em, cứ quấy mãi, kỹ thuật của cậu ấy tốt lắm luôn á.”

Trong lòng Funabashi Hikari phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Sắc mặt Morizono Masato rất khó coi, lập tức kéo Kitaoji Toji đang giả bộ thiếu nữ đi. Còn Takeda Keita thì bơ phờ nhìn anh.

Đúng là Takeda Keita rất tự tin với khuôn mặt đẹp đẽ của mình, nhưng không thể phủ nhận rằng Kitaoji Toji cũng là một mỹ nam hiếm thấy, chỉ là so về đẹp thì hắn có thêm chút nam tính. Nhưng người đẹp thì vẫn đẹp, ai biết Funabashi Hikari có thể bị hấp dẫn hay không? Huống hồ bọn họ còn dính nhau cả ngày trong phòng Hội học sinh nữa.

Funabashi Hikari vội vàng giải thích:

“Keita, em nghe anh nói, hôm đó hôn được một nửa anh đã muốn dừng rồi, nhưng anh muốn thử thêm chút, thử xem liệu có phải anh yêu em rồi hay là nam sinh nào cũng được…”

Takeda Keita vẫn đi thẳng về phía trước, Funabashi Hikari cứ mãi đuổi theo. Sau đó đi thẳng đến phòng nghỉ của câu lạc bộ Bóng rổ, Takeda Keita khoá cửa lại, ngay lập tức đẩy ngã Funabashi Hikari, sau đó cởi từng món quần áo trên người anh xuống. Funabashi Hikari không dám lên tiếng, dù động tác của Takeda Keita có thô lỗ đi chăng nữa thì anh cũng không dám kêu đau.

“Anh có từng làm với Kitaoji Toji không?”

Đáp án câu này nghĩ cũng không cần nghĩ ok!

“Sao có chuyện đó được!” – Funabashi Hikari gào to – “Mắt anh có mù đâu!”

Takeda Keita cầm lấy cà vạt đồng phục, gắng sức buộc chặt hai tay của anh.

“Đàn em sáng sớm hôm nay tỏ tình có bộ ngực rất bự đó, liệu có đến cỡ F không nhỉ?”

Trả lời vấn đề thế này thì chết chắc, nửa người dưới chắc chắn sẽ rời đi luôn. Funabashi Hikari liều mạng lắc đầu nói:

“Anh không nhớ, anh chỉ nhớ là anh từ chối rồi thôi.”

“Thế em gái hôm qua ở ngoài trường thì sao? Dù ngực hơi nhỏ, nhưng cũng đáng yêu lắm!”

“Hôm qua có người tỏ tình với anh á? Anh không nhớ, quên mất rồi!” – Funabashi Hikari giả ngốc.

Trên mặt Takeda Keita không cười, nhưng bàn tay thì xoa linh tinh khắp người Funabashi Hikari, sau đó mạnh mẽ bấm lên đầu nhũ của anh, Funabashi Hikari đau đến mức suýt kêu lên.

“Sao anh lại cứ sợ người khác biết anh hẹn hò với em thế? Có phải anh nghĩ nếu quan hệ của chúng ta không công khai thì anh có thể trái ôm phải ấp rất nhiều nữ sinh thích anh đúng không?”

Funabashi Hikari hít mạnh một hơi, đầu nhũ anh đau quá! Anh thở hổn hển nói thật:

“Tất nhiên không rồi! Anh sợ em không thích gắn với tên anh, dù sao em là tinh anh nhóm quý công tử, anh chỉ là nhà giàu mới nổi thôi.”

“Không vấn đề! So với việc để một đống người tỏ tình với anh thì em tình nguyện nói thẳng em là người yêu của anh! Em ghét những cô gái ngực bự kia, anh là của em, ai dám cướp, em sẽ không tha cho người đó!”

Funabashi Hikari cả kinh:

“Được thật sao? Keita?”

“Phí lời!” – Takeda Keita dùng cặp mông của mình cọ sát giữa hai chân Funabashi Hikari, nửa người dưới của Funabashi Hikari lập tức đứng thẳng lên. Takeda Keita dịu dàng hỏi:

“Anh có mυ"ŧ đầu lưỡi Kitaoji Toji không?”

Có cũng phải nói là không ok! Anh nào có ngu!

Funabashi Hikari vội vàng lắc đầu, Takeda Keita hài lòng cúi đầu liếʍ đầu nhũ của anh, cặp mông tiếp tục cọ.

Hai tay Funabashi Hikari bị trói trên đầu, lúc Keita cởϊ qυầи xuống, ngồi trên hông anh, tâm trí anh sắp bay mất.

Ghen!

Keita ghen đáng yêu quá!

Mẹ kiếp, lần này anh lại lén cảm ơn Kitaoji Toji trong lòng thêm xíu nữa, dù cái tên này là tên khốn cực kỳ ác liệt, cũng là người tài nhưng gian trá, nhưng khi Keita ngồi trên người anh, cơ thể chuyển động lên xuống, Kitaoji Toji là người tốt nhất!

Takeda Keita đang dùng nơi ướt mềm phun ra rồi nuốt anh vào, khiến Funabashi Hikari thoải mái rên lên. Còn Kitaoji Toji bị bắt đi thì sao á? Kệ ổng, dù sao Morizono Masato sẽ cẩn thận trị hắn!

—– Cũng có thể nói là, Morizono Masato sẽ bị Kitaoji Toji trị thật thê thảm nhỉ?

Cũng không sai mà, yêu phải loại người máy còn chẳng kéo lại nổi như Kitaoji Toji, vốn là chuyện rất bi thương mà, như anh yêu nhóc đậu hũ non đầy ác ý lại còn hay ghen vậy.

“Hikari, ưm a a… đừng đâm sâu thế mà… a a…”

Funabashi Hikari thẳng lưng đâm vào sâu bên trong. Nước từ phía trước của Takeda Keita chảy lên bụng Funabashi Hikari, hai tay đỡ lấy hông để mình không ngã xuống. Funabashi Hikari càng đâm nhanh, thì dáng vẻ khi cao trào của Takeda Keita càng quyến rũ.

Keita cứ khó tính với người khác giờ đây ngọt ngào như chocolate sắp tan chảy khiến trái tim Funabashi Hikari nóng hết cả lên.

Anh yêu Keita, yêu lắm! Mặc kệ cậu hay ghen, ác ý lại còn kiêu ngạo, nói chung, cậu chính là nhóc đậu hũ non đáng yêu nhất trong trái tim anh!

-DONE-

Lời editor: Đây là một bộ truyện từ rất xưa rồi, motif cũng bình thường, nhưng mà mình thích nó lắm nên quyết định edit lại bằng giọng văn của mình haha. Thích nhóc đậu hũ non kiêu ngạo lắm luôn ấy, nhưng bộ truyện đến đây là kết thúc rồi. Hẹn gặp lại trong những cái hố khác của mình nha, lần tới hứa đào truyện mới!