Chương 20: Gia Đình

Tức tối giậm chân nhìn theo bóng lưng hai mẹ con họ Trương rời đi. Ngô Cẩn Ngôn phải mất một lúc để ép bản thân bình tĩnh mới có thể xoay người nhìn Tần Lam.

"Lam Lam... chị..."

Cô vốn còn muốn hỏi: "Chị đã sống khoảng thời gian như thế nào vậy?". Thế nhưng khi trông thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt nàng. Rốt cuộc, vẫn là không nỡ.

"Chúng ta vào trong thôi." Đem tay cô kéo qua cửa, Tần Lam khe khẽ thở dài.

Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên dừng bước, sau đó lại mạnh mẽ ép nàng vào tường.

"Cẩn Ngôn... đây là... đây là trước cửa nhà..." Hoảng sợ nhìn cô, phản ứng của nàng rõ ràng muốn trốn tránh.

Căn bản không buồn quan tâm vấn đề địa điểm, Ngô Cẩn Ngôn hung hăng hôn lên môi nàng.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét một đường rồi tiến thẳng vào phía trong, mang theo tư vị ngọt ngào của việc môi lưỡi giao hoan.

Tần Lam nhịp thở dần mất ổn định, nàng yếu ớt đẩy nhẹ cô, lắc lắc đầu xin tha.

"Chị là của em. Lam Lam, chị vĩnh viễn là của em..." Bá đạo nhìn người trước mặt, Ngô Cẩn Ngôn lầm bầm rồi tiếp tục cúi đầu, chuyên chú hôn.

"Mẹ..."

"Tiểu cô..."

Thanh âm non nớt đồng thời vang lên, triệt để khiến hai nhân vật chính hung hăng hóa đá.

Oán giận nhìn Ngô Cẩn Ngôn, Tần Lam mất vài phút để điều chỉnh trạng thái chật vật của bản thân. Cuối cùng nàng mới xoay người trông hai đứa nhỏ.

Thế nào vẫn cảm thấy chột dạ nhỉ?

"Có... có chuyện gì sao...?" Môi hơi sưng đỏ, Tần Lam cố tỏ ra tự nhiên hỏi.

"Nhã Nhã nói muốn tìm tiểu cô." Tần Tiểu Nhan chớp chớp mi, ngây thơ thắc mắc. "Nhưng mẹ, mẹ và sói xám a di đang làm gì vậy?"

Ngô Cẩn Ngôn ho nhẹ một tiếng, sau đó mắt không chớp mi không giật, đáp: "Son môi mẹ con hơi đậm, sói xám a di giúp mẹ con làm nhạt bớt đi."

Hai đứa nhỏ vẫn nhìn chằm chằm cô và nàng.

Dưới bốn mắt trong trẻo thanh thuần của trẻ nhỏ. Những người lớn vừa làm chuyện vụиɠ ŧяộʍ liền cảm thấy bản thân giống như đang bị đem đi thiêu cháy...

"Khụ... Nhan Nhan, con và mẹ thay đồ rồi xuống nhờ chờ sói xám a di nha. Dì đưa Nhã Nhã về sửa soạn một chút." Ngô Cẩn Ngôn hắng giọng, nịnh nọt nở nụ cười.

Quên đi, quên đi nào Nhã Nhã Nhan Nhan...

"Dạ." Ước muốn được đền đáp. Bởi vì được đi chơi, cho nên tiểu Tần Nhan cười rất vui vẻ.

Trắng mắt trừng cô, Tần Lam nhỏ giọng nói: "Nếu lần sau còn như vậy... chị liền không để ý đến em."

---

Vừa trở về Ngô gia, Ngô Cẩn Ngôn và Ngô Cẩn Nhã lập tức bị một nhà bốn người quấn lấy.

"Nhã Nhã, bạn trai của tiểu cô thế nào...?" Ngô phu nhân bát quái hỏi. Chẳng là ngày hôm qua, Ngô Cẩn Ngôn gọi về nói Nhã Nhã đang ở nhà bằng hữu, sau khi cô tới đón liền gọi thêm một cuộc, rõ ràng thông báo ngủ luôn tại đó.

Ba mươi tuổi đầu, qua đêm nhà bằng hữu. Chỉ có thể là...

"Mấy người lại nghĩ đi đâu rồi? Hôm qua... con và Nhã Nhã ở nhà nữ bằng hữu." Tức tối đem cháu gái ôm vào trong ngực, Ngô Cẩn Ngôn trừng Ngô phu nhân.

"Ai ya... đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi mà." Ngô phu nhân giả bộ chấm nước mắt. Đẩy xe lăn của Ngô lão gia. "Đi thôi mình, con gái chúng ta lớn rồi, không coi hai ông bà già này ra gì đâu."

"Mẹ." Ngô Cẩn Ngôn há miệng.

Ngô Trọng Ngôn ôm eo Mạc Tây An, ánh mắt dò xét hỏi: "Em và Nhã Nhã qua đêm ở đâu vậy?"

"Nhà Tần Lam." Ngô Cẩn Ngôn thẳng thắn đáp. "Con gái nàng bằng tuổi Nhã Nhã, hai đứa nhóc cũng học cùng lớp luôn."

"Tần Lam...?" Ngô Trọng Ngôn rõ ràng không tin vào tai mình. "Chẳng phải em và em ấy..."

"Chúng em mới gặp lại nhau cách đây vài tháng. Em hiện tại đang theo đuổi chị ấy." Ngô Cẩn Ngôn đặt ngón trỏ lên môi. "Đại ca... chuyện này em vẫn chưa muốn nói với hai lão thân sinh. Cho nên anh và chị dâu nhớ giúp em giữ bí mật nha."

Vợ chồng Ngô Trọng Ngôn nhìn nhau, sau đó máy móc gật gật đầu.

Ngô Cẩn Ngôn hài lòng mang Ngô Cẩn Nhã rời đi.

"Hôm nay tụi em có hẹn tới khu vui chơi giải trí, mọi người không cần chờ cơm em và Nhã Nhã đâu."

Đối với việc em gái và con gái mình cả ngày dính lấy nhau, Ngô Trọng Ngôn và Mạc Tây An cũng hết cách.

---

Sau khi thay đồ cho Ngô Cẩn Nhã xong, Ngô Cẩn Ngôn thời điểm đang ngồi trước gương trang điểm thì nhận được điện thoại.

Là Khương Tử Tân gọi tới.

"Tôi đây."

"Sếp, tuần tới tại Hồng Kông sẽ diễn ra buổi lễ liên hoan phim. Bởi vậy ngày mai chúng ta có cuộc họp quan trọng ở đó, sếp có lịch trình riêng cần em sắp xếp hay không?"

Thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện này...

Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu: "Tôi đã an bài mọi chuyện rồi, em đặt vé máy bay đi, ngày mai chúng ta lên đường."

Hồng Kông a... cơ hồ ngày mai cất cánh, có lẽ một tuần sau mới có thể trở về.

Đem điện thoại đặt xuống bàn, lại trông thấy Ngô Cẩn Nhã đang ủy khuất nhìn mình, Ngô Cẩn Ngôn cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tiểu cô lại bận rộn sao?" Tiểu Cẩn Nhã lại gần, dụi dụi khuôn mặt nhỏ lên đùi cô. "Nhã Nhã không muốn xa tiểu cô."

"Tiểu cô cũng đâu có muốn đi?" Đồng chí Ngô bĩu môi. "Nhưng đây là việc quan trọng, nếu tiểu cô không đi, tiểu cô liền mất việc nha. Tới lúc đó, tiểu cô không thể đưa Nhã Nhã đi chơi rồi."

"Nhã Nhã không muốn đi chơi, Nhã Nhã chỉ muốn tiểu cô..." Ngô Cẩn Nhã ngẩng đầu, đôi mắt mười phần đều là tia không nỡ.

"Dù sao Nhan Nhan cũng sẽ chơi với con mà." Ngô Cẩn Ngôn đem bé con đặt lên đùi, vừa nói vừa tiếp tục trang điểm.

"Nhan Nhan không thích con..." Ngô Cẩn Nhã nghẹn ngào. "Mặc dù con rất thích Nhan Nhan, nhưng cậu ấy... cậu ấy không có chơi cùng con..."

"Liệu là do con hay khóc nhè chăng?" Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên biết chuyện này, cô cũng ngầm hiểu Nhan Nhan là đứa trẻ mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ vì tiểu Nhã hay khóc nhè mà ghét bỏ con bé.

Còn nữa, còn là vì Tần Lam ở trước mặt Nhan Nhan sủng ái Ngô Cẩn Nhã.

Tiểu Nhã Nhã đáng thương lập tức gạt nước mắt: "Con... con sẽ không khóc nữa."

"Ngoan lắm." Hài lòng vỗ nhẹ đầu bé con, Ngô Cẩn Ngôn dọn dẹp bàn trang điểm một lượt rồi đứng dậy. "Đợi tiểu cô đi công tác xong, chúng ta dọn về nhà tiểu cô nhé."

"Dạ."

---

Khu vui chơi giải trí cuối tuần khá đông, Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn, mỗi người nắm tay một đứa nhỏ.

"Nhã Nhã, Nhan Nhan, hai con muốn chơi gì?"

"Con muốn nhà bóng."

"Con... con muốn vòng xoay ngựa gỗ..."

Cư nhiên, hai đáp án đưa ra lại vô cùng khác nhau.

Ngô Cẩn Nhã bé ngoan nhớ lời tiểu cô nói lúc sáng, lập tức nép vào sau lưng Ngô Cẩn Ngôn.

"Nhan... Nhan Nhan chơi trước đi..." Ngô Cẩn Nhã mấp máy môi, nhỏ giọng nói.

Thật không ngờ, tiểu Nhan Nhan lại vọt lên phía trước, nắm lấy tay Ngô Cẩn Nhã: "Nhã Nhã, chúng ta cùng chơi vòng xoay ngựa gỗ."

Biến hóa cũng thật nhanh.

"Mẹ, con cùng Nhã Nhã chơi vòng xoay ngựa gỗ nha." Tần Nhan ngẩng đầu nhìn Tần Lam, híp mắt nhoẻn miệng cười.

"Được, ngoan lắm." Hài lòng nhìn con gái, nàng nắm tay hai đứa nhỏ tiến về phía khu trò chơi.

"Chị đã dùng cách nào để đả thông tâm lý vậy?" Ngô Cẩn Ngôn ở một bên thì thầm.

"Chị nói rằng nếu con không đối xử tốt với Nhã Nhã, sói xám a di sẽ không mang cậu ấy tới chơi nữa. Cũng sẽ đem Nhã Nhã chuyển lớp."

"Phốc..." Đồng chí Ngô hướng nàng giơ ngón cái. "Mẹ xinh đẹp của Nhan Nhan, chị cũng thật biết dọa con gái."

---

Nhã Nhã và Nhan Nhan hôm nay chơi rất vui vẻ. Thấy Nhan Nhan rốt cuộc không còn dáng vẻ ghét bỏ cháu gái mình nữa, Ngô Cẩn Ngôn thật muốn đem bé ra nựng thật nhiều.

"Ngày mai em phải tới Hồng Kông."

Thời điểm ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị dùng bữa trưa, Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn nàng.

"Ừ." Tần Lam vừa gọi món vừa đáp.

"Chị không thể làm dáng vẻ ngạc nhiên hơn được sao?" Đồng chí Ngô bĩu môi buồn bực.

"A, đột nhiên em tới Hồng Kông làm gì? Em khiến chị bất ngờ quá." Nàng dùng dáng vẻ dỗ trẻ em để hống cô. Chỉ có điều đôi mắt vẫn đặt trên thực đơn.

"Sói xám a di, dì sẽ về sớm chứ?"

Thật may, vẫn còn Nhan Nhan thương tình quan tâm cô.

"Một tuần nha." Ngô Cẩn Ngôn nựng má bé. "Khi nào về sẽ mua quà cho hai con."

Nhan Nhan vui vẻ cười.

Nhìn Nhã Nhã ngồi cạnh nàng, rồi lại nhìn Nhan Nhan đang ngồi cạnh mình. Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy giá thời gian cứ mãi như vậy thì thật tốt.

Rất có cảm giác gia đình...

Ngày đăng: 17.05.2019