Chương 24: Chuyện Bà Nội

Đợi mẹ con Trương Thiên Vĩ đi rồi, Ngô Cẩn Ngôn mới kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng.

"Mọi chuyện rốt cuộc như thế nào vậy?" Cô hỏi. "Ba mẹ chị biết chưa?"

"Chị không nói với ba mẹ." Tần Lam lắc đầu thở dài. "Đã ngần này tuổi rồi, không thể cái gì cũng khiến họ phải lo lắng."

"Cho em xem vết thương của chị." Ánh mắt mười phần đều là thương xót. Cô lại gần, cúi đầu quan sát lớp băng quanh đầu nàng. "Hắn đánh chị ư?"

"Hắn đẩy chị." Nàng khép mi, chầm chậm cảm thụ khí tức trên người cô. "Hắn kiên quyết đòi chị phải giao Nhan Nhan cho hắn. Bởi vậy khi thấy chị lấy đơn xin quyền nuôi con đã chuẩn bị sẵn đặt xuống trước mặt hắn, hắn liền nổi điên đẩy chị ngã sang ngang, cho nên mới đập phải cạnh bàn."

"Khốn khϊếp."

"Cẩn Ngôn... chị nghĩ hắn có thể sẽ làm khó dễ em. Vì thế em đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, chị sẽ tự lo được."

"Chị và Nhan Nhan hiện tại là tất cả của em." Ngô Cẩn Ngôn lầm bầm khẳng định. "Em sẽ bảo vệ chị và Nhan Nhan thật tốt. Chị tin em được không?"

Nàng thở dài, cũng không trả lời cô.

"Nhan Nhan đã ăn sáng chưa?" Dời sự chú ý về phía bé con vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường. Ngô Cẩn Ngôn cười hỏi.

"Con vẫn chưa ăn." Nhan Nhan lắc đầu. "Lúc nãy bà nội tới mang đồ ăn cho con. Nhưng con không muốn..."

Ngô Cẩn Ngôn ngẫm nghĩ thật lâu rồi đáp: "Lam Lam, bây giờ em ăn sáng ở bên ngoài cũng không tiện. Hay là để em mang Nhan Nhan về Ngô gia dùng bữa, sau đó lại mang đồ ăn tới cho chị nhé."

Tần Lam vội vã lắc đầu: "Đừng, Cẩn Ngôn. Chiều nay chị xuất viện rồi."

"Thì chiều nay em sẽ giúp chị đón Nhan Nhan về." Ngô Cẩn Ngôn không cho nàng cơ hội từ chối. "Để Nhan Nhan ở nhà chị, ai biết tên khốn Trương Thiên Vĩ còn có thể làm ra chuyện gì cơ chứ?"

Vừa nói, cô vừa nắm tay Nhan Nhan đứng lên: "Nhan Nhan, con muốn tới nhà sói xám a di gặp Nhã Nhã không?"

Nhắc đến Nhã Nhã, bạn nhỏ tiểu Tần Nhan vô cùng vui vẻ gật đầu: "Dạ muốn."

"Chị xem, bé con cũng đã đồng ý rồi. Cho nên mẹ của Nhan Nhan, chị hãy ngoan ngoan ở lại bệnh viện chờ em mang đồ ăn cho chị nha." Ngô Cẩn Ngôn nhanh như chớp hôn một cái lên má nàng. "Love you."

---

"Cẩn Ngôn, chị tưởng em tới Hồng Kông tham gia liên hoan phim?"

Thời điểm mang theo Tần Nhan vào cửa chính, Mạc Tây An lập tức đứng dậy tiến về phía cô.

"Hôm nay xảy ra chút chuyện. Chị dâu, trưa nay hẹn đại ca về nhà được không? Em có chuyện muốn cầu kiến anh ấy."

"Được." Mạc Tây An gật đầu, tầm mắt dần dừng lại trên người Tần Nhan. "Đây là..."

"Nhan Nhan, con gái của... khụ... con gái của nữ bằng hữu lần trước em và Nhã Nhã ngủ lại."

"À..." Mạc Tây An cũng không mấy nghi ngờ, nàng vươn tay nựng nhẹ má bé. "Thật là một tiểu cô nương dễ thương."

"Chị dâu, Nhã Nhã đâu?" Ngô Cẩn Ngôn không thấy bạch tuộc con bám mẹ thường ngày, cảm thấy phi thường kì lạ.

"Cùng ba mẹ ra ngoài đi bộ buổi sáng. Chắc cũng sắp trở về rồi."

Nhận được đáp án thỏa đáng, Ngô Cẩn Ngôn liền gật gật đầu.

Cô đem Nhan Nhan thả xuống rồi xoa nhẹ mái tóc tơ của bé, bật cười nói: "Lát nữa sói xám a di mang đồ ăn cho mẹ con, con ở đây ăn sáng và chơi cùng Nhã Nhã, chịu không?"

"Dạ." Bé ngoan Tần Nhan vô cùng nhu thuận đáp.

---

Chừng mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng người lớn cười nói, sau đó là tiểu Cẩn Nhã vui vẻ chạy vào.

Bước chân của bé dần chậm lại khi thấy Tần Nhan đang ngồi trên ghế.

"Nhan Nhan?"

Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Cẩn Nhã đôi má dần ửng đỏ, rõ ràng là đang ngượng ngùng.

"Ôi, hài tử nhà ai mà dễ thương thế này?" Ngô phu nhân ồn ào chạy tới, ngó ngó nghiêng nghiêng quan sát Tần Nhan. "Này, không phải con riêng của cô chứ Ngô Cẩn Ngôn? Cô giấu ông bà già này thật nhiều thứ nha."

"Mẹ nhìn kĩ xem đó là con ai?" Ngô Cẩn Ngôn cũng không buồn giải thích, chỉ vân đạm phong khinh tiếp lời.

Mọi thứ diễn ra vô cùng đơn giản, với câu nói đầy bất ngờ, cô đã thành công khiến bầu không khí trong phòng khách chìm vào im lặng.

Mà Ngô lão gia vừa mới đi bộ để tập chân trở về, lúc này lại rất tinh ý hỏi:

"Cẩn Ngôn. Đứa bé này... là con của Tần Lam?"

Cái tên đã lâu rồi chưa xuất hiện...

Ngô phu nhân nghe xong, sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ.

"Vẫn là chủ tịch Ngô hiểu biết." Ngô Cẩn Ngôn chắp tay thành quyền, tỏ ý bái phục. "Đây chính là nữ nhi của chị ấy."

"Ngươi nhiều năm qua vẫn thật quá hoang đường." Hít sâu một hơi, Ngô phu nhân gõ gõ lên trán cô. "Nàng có con rồi mà ngươi vẫn còn ôm tham vọng bắt cóc con nàng qua đây sao? Ngô Cẩn Ngôn, ngươi đúng là tàn nhẫn hết sức?"

Ủa ủa...?

Đồng chí Ngô cư nhiên không hiểu vì sao mình lại bị mẹ mắng. Mà lý do mắng dường như... có chỗ nào không đúng cho lắm...

"Con tên là gì?" Ngô phu nhân mỉm cười hỏi Nhan Nhan.

"Con tên là Tần Nhan."

"Ồ, nguyên lai mang họ mẹ nha." Ngô phu nhân gật gù. "Ta là bà nội của con."

"..."

"..."

"Nhưng bà nội, con có bà nội rồi."

"..."

"..."

"Không sao, bà nội đó không phải bà nội con đâu. Ta mới chân chính là bà nội của con." Vỗ vỗ ngực tự hào, Ngô phu nhân chỉ vào Ngô Cẩn Nhã. "Giống như Nhã Nhã vậy đó."

Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn thân phụ thân mẫu của mình, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng.

"Con đừng cố tỏ dáng vẻ bất ngờ như vậy. Dù sao hôm nay con mang đứa bé về, chẳng phải là muốn ba mẹ nhận chất nữ hay sao?" Ngô lão gia tiêu sái phất tay. "Phu nhân, mau đi tắm thôi, hai đứa nhỏ cần phải ăn sáng đúng giờ."

"Được a." Ỏn ẻn chạy theo chồng. Ngô phu nhân thậm chí còn xoay người làm mặt quỷ với cô.

"Sói xám a di..." Mắt thấy đồng chí Ngô chuẩn bị ngất xỉu. Tiểu Tần Nhan lập tức hiểu ý gọi.

"À, ừ..."

"Con và Nhã Nhã phải cùng nhau gọi bà nội sao?" Tần Nhan bởi vì câu nói của Ngô phu nhân mà trầm mặc. "Nhưng... nhưng con là lão công của Nhã Nhã nha."

Ngô Cẩn Ngôn lần này thực sự muốn ngất xỉu.

Mẹ cô hoàn toàn không nổi giận giống như trong tưởng tượng, trái lại còn vô cùng vui vẻ nhận thêm cháu gái. Mà hiện tại, hài tử Nhan Nhan này còn nói bản thân là lão công của Nhã Nhã - cháu gái cô...?

"A, hai đứa còn nhỏ như vậy, lão công với lão bà cái gì?" Ép bản thân tỉnh táo. Đem đôi uyên ương nhỏ kia thô bạo chia cắt, đồng chí Ngô lôi kéo hai đứa nhóc về phía bàn ăn. "Việc của các con bây giờ là mạnh khỏe lớn lên, không phải thiết lập mối quan hệ này."

"Nhưng tiểu cô..." Ngô Cẩn Nhã lén lút nắm tay cô. "Con rất thích Nhan Nhan..."

Ngô Cẩn Ngôn nâng tay đỡ trán.

Hoang đường, lũ nhỏ thời nay quá hoang đường!

---

Vốn còn muốn chờ Ngô Trọng Ngôn trở về sẽ nói chuyện. Thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn hạ quyết tâm lái xe tới công ty Ngô thị tìm anh trai.

Đem toàn bộ sự tình mà Trương Thiên Vĩ đã làm trình bày với Ngô Trọng Ngôn, cô nhanh chóng thành công đổi lấy cái gật đầu của đại ca.

"Cẩn Ngôn, em yên tâm, công việc của Trương Thiên Vĩ anh có thể lo được." Ngô Trọng Ngôn xoa xoa cằm. "Nhưng chỉ sợ... nếu như hắn đã dám chấp nhận thách thức của em, e rằng trong tay hắn cũng sớm chuẩn bị đầy đủ vũ khí để chống lại rồi."

"Việc này em không quản." Ngô Cẩn Ngôn cười đáp. "Đại ca, anh chỉ cần khiến Trương Thiên Vĩ táng gia bại sản mà thôi."

"Em vì Tần Lam làm rất nhiều..." Ngô Trọng Ngôn thở dài. "Nàng có biết không?"

"Kể cả khi nàng không biết, em vẫn muốn đem những gì tốt nhất giao cho nàng."

Thong dong đứng dậy, hôn lên má anh trai, Ngô Cẩn Ngôn vô cùng vui vẻ nói: "Tóm lại như thế nha, đại ca tốt nhất."

"Tiểu quỷ."

---

Buổi tối sẽ diễn ra lễ liên hoan phim truyền hình. Mà Ngô Cẩn Ngôn không thể tới Hồng Kông tham dự, cho nên cô ở nhà cùng Tần Lam xem trực tiếp qua máy tính bảng.

"Năm nay công ty em được đề cử tận 6 giải." Tự hào khoe với nàng, đồng chí Ngô dáng vẻ vô cùng giống tiểu hài tử chờ được người lớn khen.

Nào ngờ Tần Lam còn chưa kịp mở miệng, thì điện thoại trong túi áo cô không ngừng rung lên. Là luật sư riêng của cô - Tô Thanh gọi.

"Ừ, tiểu Thanh." Để lại máy tính bảng cho nàng, Ngô Cẩn Ngôn tỏ ý mình có điện thoại, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.

Đầu dây bên kia, Tô Thanh vô cùng bình tĩnh thông báo: "Sếp, đúng như chị dự đoán. Người đàn ông đó hành động rồi."

"Tốt, hiện tại nhanh chóng dựa vào độ phủ sóng của buổi liên hoan phim tối nay để lấp đi. Đồng thời phát ra những bằng chứng tôi từng gửi cho cô trước đó. Nếu có thể, chúng ta đơn phương kiện hắn tội phỉ báng."

Trương Thiên Vĩ, chỉ dựa vào vài ba tin tức lá cải của anh cũng muốn dìm chết tôi ư?

Nếu như vậy, thì gần mười năm lăn lộn trong giới giải trí của tôi, coi như vứt đi rồi.

Ngày đăng: 19.05.2019

Tác giả có lời muốn nói: Sớm đã lan truyền fic này nó nhẹ nhàng nhạt nhẽo lắm, cho nên hiện tại drama cũng không có gì to tát đâu =)))))

P.S: Ôm theo khát vọng lấp hố sớm. Bởi vậy liên tục viết như điên =)))))