Sớm Đã Có Cục Cưng

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Sớm Đã Có Cục Cưng là một tác phẩm cùng 1 hệ liệt với Kết hôn muộn của tác giả Giản An. Năm đó vì muốn thoát ly khỏi mẹ kế và bố, cô muốn có một “gia đình mới”. Lúc đó cô vừa tròn 17 tuổi, cái  …
Xem Thêm

Điều này… Á, mặc dù cô chưa có hóa sói hóa hổ nhưng anh chính là người đàn ông duy nhất mà cô từng có quan hệ thân mật da thịt, nếu nhìn thì đương nhiên sẽ có cảm giác rồi. Trời ơi, tim cô nhưng đang đánh trống phất cờ trong ngực vậy.

– Ồ, là cô.. tôi tưởng Trọng Hàm… Cô chờ một chút nhé! – anh không có ý định tiếp tục khoe khoang cái cơ thể đàn ông đầy nam tính của mình nên vội xoay người lấy chiếc áo ngủ màu trắng mặc vào rồi thắt tạm một nút phần eo.

Khi anh quay lại đứng trước mặt cô thì vẫn chưa thể bình ổn lại nhịp tim mình. Bộ dáng này của anh khiến cô nhớ tới một đêm kí©ɧ ŧìиɧ lúc đó…

– Tôi nghĩ là do ngày mai mình xuất ngoại nên Trọng Hàm lưu luyến muốn chờ tôi về… Tôi sớm nên hiểu đứa bé đó sẽ không làm ra loại chuyện này. – anh áy náy nhìn cô. – Vừa rồi thật xin lỗi, chắc đã làm cô sợ rồi!?

Mặt Vạn Tử Tẩm lại đỏ au lên:

– Không .. không có gì!

Cô không bị dọa sợ đâu, chỉ là .. bị một trận hoa mắt choáng váng thôi.

Một cơ thể nam tính mê người như vậy nếu thường xuyên để cho cô nhìn thì đó tuyệt đối là một khoản thưởng đãi hậu hĩnh rồi! Nhưng nếu người giúp việc không phải cô mà là người khác thì không cần đâu, không cần xếp nó vào hạng thưởng cấp.

Đúng rồi, thật ra rất đơn giản, có thể lập một bảng “Điều khoản Vạn Tử Tẩm”, yêu cầu nó chỉ để cho cô nhìn ngắm. Haa!

– Đây là cho tôi sao? – Ung Tuấn Triển vui vẻ nhìn chiếc khay đựng cà phê và bánh bơ rồi đưa tay nhận. – Cám ơn cô, tôi đang cần chúng đây. Vừa rồi định đi pha tách cà phê uống cho có tinh thần, hơn nữa ở tiệc rượu cũng chưa có nếm cái gì, bây giờ bụng rất đói.

– Tôi… tôi cũng nghĩ như vậy. – cô không ngờ anh lại chủ động nhận khay đồ, lại còn thể hiện ý anh cần. Hiện giờ cô cảm thất rất rất vui, cả người cứ như đang bay bổng vậy.

Cô mỉm cười nhìn anh, cảm giác bối rối, chật vật khi nãy biến mất tăm không dấu vết.

– Đúng rồi, thư ký Lương nói tôi nhắc anh, giờ bay là 9 giờ, khoảng 7 giờ 30 sẽ có người tới đón anh.

Anh nghe rồi gật đầu:

– Ngày mai chắc làm phiền cô gọi tôi rời giường, bình thường tôi không tài nào nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức.

– Không có gì. – cô vui vẻ nhận nhiệm vụ này. Cô thích làm gì đó cho anh. – Nếu vậy.. có muốn tôi giúp anh chuẩn bị hành lý không?

– Đương nhiên rồi, tốt quá! – sự ngạc nhiên và phấn khởi viết ngay trên mặt anh. – Nói thật, cuộc sống của tôi và Trọng Hàm cứ như của những thằng ngốc vậy. Nếu nhà có chuyện gì đều có cô Lâm đứng ra lo liệu, đối với chuyện nhà thì tôi thật sự không biết gì cả. Thật là phiền khi nhờ cô giúp tôi chuẩn bị hành lý; dù sao cũng đã muộn thế này rồi.. Đây là ngày đầu tiên đi làm của cô, không ngờ cô còn chưa ngủ.

– Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ cần tôi sắp xếp hành lý nên mới không đi ngủ sớm. – cô cười tự nhiên. – Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi sẽ đi chuẩn bị đồ.

– Khoan đã. – anh gọi cô lại rồi lấy ra một chiếc thẻ tín dụng. – Đây là thẻ tín dụng đã có chữ ký của tôi, miễn là chi tiêu trong nhà thì cô đều có thể sử dụng nó để thanh toán.

Ung Tuấn Triển đi vào kéo ngăn kéo, nói:

– Ở đây có tiền mặt, cô có thể sử dụng tự do. Tiền học thêm và một số thứ vật dụng cần mua để học tập của Trọng Hàm thì để nó nói với cô, nếu cô lo lắng thì có thể tham khảo, kiểm tra. Trong phòng cô Lâm có máy tính chắc là đã ghi lại số liệu, cô tìm trong đó xem.

Vạn Tử Tẩm mim cười nhận lấy chiếc thẻ tín dụng từ anh.

– Vâng! – trong lòng cô kích động không thôi.

Đây là lần đầu tiên cô có được gì đó của anh… Ồ, không, cô đã sớm có được một thứ của anh, là một bảo bối, một tiểu bảo bối thuộc về riêng hai người. Hiện giờ cô rất muốn cảm tạ ông trời đã chiếu cố đưa cô đến bên cạnh anh và đứa nhỏ. Chỉ cần mở mắt ra là cô được nhìn thấy bọn họ, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào và sẽ không bao giờ phải cảm thấy tiếc nuối nữa…

– Còn có chút chuyện muốn nói với cô nhưng bây giờ tôi không có nhiều thời gian. Ngày mai cô đi cùng tôi tới sân bay, trên xe chúng ta tiếp tục vậy.

Cô chớp mắt cố xóa đi lớp hơi nước đọng lại vì hạnh phúc, gật đầu:

– Vâng!

Khi đi vào phòng thay đồ, khóe mắt cô quét nhìn anh đang uống cà phê, nụ cười bên khóe môi không ngừng khoét rộng thành hình cung.

Người đàn ông này, sao ngay cả tư thế uống cà phê cũng đẹp mắt như vậy nhỉ? Hy vọng anh hài lòng với hương vị của tách cà phê, cô đã nghiên cứu và theo học cực khổ từ một chuyên gia trong thời gian dài mới pha được đó.

Khóe môi Vạn Tử Tẩm khẽ nhướng lên, tâm tình cực kỳ hạnh phúc đứng trong phòng thay đồ giúp anh sửa soạn hành lý.

Công việc này dĩ nhiên là cô đã từng được đào tạo qua nên có thể nhanh chóng sắp xếp quần áo thật gọn mắt nhưng là cô cố ý làm chậm. Cô muốn ở cảm thụ, muốn kéo dài từng khoảnh khắc ở bên cạnh anh.

Cô không kìm lòng nổi nên đưa mắt trộm nhìn anh một cái.

Ồ, anh đã ngồi trước máy tính xem tài liệu, ánh mắt vô cùng tập trung, trong tay là một chiếc cốc màu trắng. Thỉnh thoảng anh đưa cốc nhấp một ngụm cà phê do cô pha rồi bỏ miếng bánh xốp bơ thật lớn do cô nướng vào miệng nhai nhóp nhép.

Cô im lặng giúp anh sửa sang lại hành lý đi công tác, cứ coi như chồng đi công tác nên vợ chẩn bị đồ. Ấy là lẽ đương nhiên, rôi cô lâng lâng khi nghĩ mình và anh cứ như một cặp vợ chồng vậy. Cầu trời hãy để cho hai người nên duyên vợ chồng! Bất ngờ xông vào cuộc sống của anh, mục tiêu của cô chính là trở thành vợ anh, mặc kệ đây có phải là một điều viễn vông hay quá trình sẽ có nhiều khó khăn nhưng cô nhất định phải làm vợ anh, làm mẹ của Trọng Hàm.

Cô đã phải bỏ rơi cha con họ suốt chín năm trời, cô phải bồi thường cho hai người, tuyệt đối sẽ không rời xa!

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, hướng phía sân bay. Vạn Tử Tẩm im lặng ngồi trong xe, Ung Tuấn Triển luông tay tiếp điện thoại; tận lúc gần tới sân bay mà vẫn có người gọi cho anh.

– Thật xin lỗi. – anh tắt di động, nhìn biển báo đã sắp đến sân bay, hàng mày nhướng lên.

– Xem ra chúng ta phải tốc chiến tốc thắng rồi.

Cô buồn cười, nhìn anh:

– Đúng thế, mời nói.

Anh ảo não, khó chịu nói:

– Tôi lại phải nói lời xin lỗi với cô nữa rồi. Kéo cô tới tận đây, tưởng có thể giải thích với cô chút gì đó nhưng lại để cô ngồi nghe tôi tiếp điện thoại mãi.

Vạn Tử Tẩm gợi một nụ cười nhẹ, duyên dáng bên môi:

– Tôi không sao, thật sự là.. lâu rồi không đi trên đường cao tốc, phong cảnh vẫn như vậy.

Anh không biết là cô có bao nhiêu vui vẻ, được ngồi chung xe với anh thế này, được đưa anh tới sân bay, được thừa dịp trước khi anh ra nước ngoài có thể nhìn anh nhiều thêm chút.

– Tôi rất vui vì cô đã nghĩ như vậy. – anh cười, thả lỏng người.

Cô nhìn đôi mắt đen sâu của anh, quay lại vấn đề chính:

– Có phải có chuyện đặc biệt quan trọng muốn căn dặn tôi không?

– Đúng vậy, là một tin buồn. – vẻ mặt Ung Tuấn Triển chợt xụ xuống. – 3 giờ rạng sáng ngày hôm qua cô Lâm đã qua đời.

– Ôi, sao có thể như vậy được? – tận tâm khảm Vạn Tử Tẩm cảm thấy sốc vì cái tin này. Đúng là chuyện khó tin, một cuộc đời còn quá trẻ, nghe nói cô ấy còn có vị hôn phu tuyệt vời bênDubai…

– Thế sự vô thường, mọi thứ đều có thể xảy ra. – anh hạ giọng nói. – Tôi không thể tới nhìn cô ấy lần cuối, hy vọng cô có thu xếp thời gian đưa Trọng Hàm tới chia buồn cùng gia đình cô Lâm. Chắc Trọng Hàm sẽ rất buồn, cô giúp tôi bên cạnh chăm sóc, an ủi nó.

Thêm Bình Luận