Chương 7: Hoàng huynh, huynh không nên rời bỏ A Tu, ngàn lần vạn lần không thể rời bỏ A Tu

"Hoàng huynh, ta không muốn chạm những người phụ nữ kia!"

Dạ Tu mới mười lăm phát dục cực nhanh, vóc người cao to hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa, đã hơi có dáng dấp của một người thành niên. Chẳng qua là hắn vừa mở miệng không những làm lộ ra tuổi thật của bản thân mình, mà còn có thể khiến cho người ta cảm thấy hắn còn chưa lớn.

Nào có tiểu đại nhân nào vừa mở miệng ra đã nồng nặc mùi sữa như thế chứ?

Người bị hắn gọi là hoàng huynh là một thiếu niên tuy vóc người không được cao to như hắn, nhưng có vẻ trầm ổn hơn hắn rất nhiều. Khi ấy bàn tay Dạ Khanh vẫn viết chưa dừng lại, chỉ dùng một đôi mắt hoa đào đẹp đẽ câu người nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi đừng chạm vào các nàng là được mà."

Gương mặt tuấn tú của Dạ Tu nhăn lại, hắn nói: "Nhưng phụ hoàng và mẫu phi đều..."

Dạ Khanh không nhịn được trợn tròn mắt, nói: "Vậy ngươi cứ chạm vào các nàng đi thôi!"

Sắc mặt Dạ Tu càng thêm khốn khổ, hắn nói: "Nhưng ta không xuống tay được."

Dạ Khanh bị hắn ồn ào đến mức buồn bực không thôi, tâm không tĩnh đương nhiên chữ viết ra dưới ngòi bút cũng sẽ không đẹp đẽ, hắn quăng mạnh cây bút trong tay xuống, nói: "Vậy rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"

Ánh mắt Dạ Tu có chút né tránh, hắn nói: "Ta, ta không biết phải làm thế nào, cho nên mới tìm đến hoàng huynh để huynh giúp ta nghĩ cách mà!"

Dạ Khanh chỉ cho hắn hai chữ: "Ha ha."

Sau đó Dạ Khanh lập tức rời đi.

Dạ Tu nào chịu buông tha cho Dạ Khanh, hắn đi theo phía sau Dạ Khanh hung hăng lải nhải.

"Hoàng huynh, hoàng huynh, huynh chờ ta một chút!"

"Huynh biết ta, ta không thích những người phụ nữ này mà! Các nàng ấy chẳng khác Thanh Bình là mấy, ta mới không muốn yêu thích các nàng đâu..."

"Nhưng, nhưng mà phụ hoàng và mẫu phi cứ muốn ta phải đi, đi..."

"Hoàng huynh, huynh đi chậm một chút, chờ ta với…"

...

Dạ Khanh biết, vì sự phản bội của người phụ nữ tên Thanh Bình kia nên Dạ Tu mới đẩy toàn bộ sự chán ghét lên những người phụ nữ khác, đặc biệt là cung nữ, bây giờ phụ hoàng phái cung nữ đến giáo dục hai người bọn họ để hai hoàng tử bọn họ biết chuyện. Thế nhưng hắn nhất định không chịu đến gần những cung nữ này, chớ nói chi là tiếp xúc thân mật với các nàng. Dạ Khanh không phải không quan tâm hắn, chẳng qua là trên đầu Dạ Khanh còn chuyện liên quan đến tính mạng muốn giải quyết, thế nên đâu thể lo lắng cho hắn được.

Thế nên chút buồn phiền nho nhỏ này của Dạ Tu cứ để hắn tự mình chậm rãi buồn phiền đi thôi.

Chẳng qua là Dạ Khanh không ngờ sự chống cự của Dạ Tu đối với phụ nữ lại lớn như vậy, ngay cả trúng xuân dược rồi bị lửa dục đốt người đến mức khó chịu vô cùng cũng không chịu chạm vào những người phụ nữ kia.

Nhìn thiếu niên xông vào phòng ngủ của mình, ôm mình hung hăng lẩm bẩm nói khó chịu, Dạ Khanh không nhịn được muốn ôm trán.

Ngươi nói ngươi xem, trong cơ thế có xuân dược thì ngoan ngoãn đi tìm một cô gái đi, không tìm được phụ nữ thì cứ tìm lấy một tiểu thái giám xinh đẹp một chút không được à? Sao lại cứ đến tìm ta làm gì? Ta có thể giải quyết cho ngươi được à... khoan, có vẻ như cũng được, nếu như không sợ chết.

"Hoàng, hoàng huynh, hoàng huynh, giúp ta một chút, A Tu khó chịu quá, nhanh giúp A Tu một chút!"

Dạ Khanh thấp hơn Dạ Tu một chút, giá trị vũ lực cũng không bằng hắn, chỉ có thể mặc hắn ôm vào trong ngực cọ tới cọ lui, sau đó sượt sượt, cái đồ vật không thành thật kia còn liên tục cọ lên bụng dưới của Dạ Khanh.

Dạ Khanh: "..."

Dạ Khanh chỉ vào một đám cung nữ thái dám quỳ thành một đoàn trước mặt cả giận nói: "Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Không mau đến kéo nhị hoàng tử ra, tìm cho hắn một cung nữ đến đây!"

Lúc này những cung nữ thái giám kia mới đứng lên, nơm nớp lo sợ đi đến kéo Dạ Tu ra. Chẳng qua là bọn họ đều là những cung nhân bình thường, dù cho có nhiều người đến mấy cũng không kéo nổi một người học vò như Dạ Tu, hơn nữa Dạ Tu còn là hoàng tử, bọn họ càng thêm không dám dùng sức, chỉ lo không chú ý chút thôi sẽ làm chủ nhân bị thương.

Dạ Tu vung lên một chưởng, hất những cung nữ thái giám đang lôi kéo mình ngã xuống đất, không để ý tới tiếng la hét của bọn họ, chỉ ôm hoàng huynh của chính mình đáng thương, lắp bắp nói: "Hoàng huynh, đừng đuổi ta đi, ta không muốn phụ nữ, ta không muốn các nàng ấy!"

Không đợi Dạ Khanh nói thêm cái gì, nơi cổ hắn đã truyền đến một trận ướŧ áŧ, vốn hắn còn muốn ra tay đẩy người lúc này lại chần chừ, do dự hồi lâu, cuối cùng Dạ Khanh không đẩy Dạ Tu ra, chỉ đuổi tất cả những kia cung nữ thái giám kia đi.

"Gọi Hinh Lan tới đây, những người khác lui xuống cả đi!"

Dạ Khanh dìu Dạ Tu đến giường của mình, thả màn giường xuống, rồi sau đó vươn ngón tay chỉ vào quần áo của hắn, nói: "Cởϊ qυầи áo ra."

"Hoàng huynh đang muốn làm gì thế?" Dạ Tu mở to đôi mắt phượng đỏ hồng hồng, ướt nhẹp ra nghi hoặc hỏi, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời nói của hắn cởi sạch quần áo trên người mình.

"Giúp ngươi thoải mái chứ không lẽ đợi ngươi nóng đến nổ tung người mà chết sao?" Ngữ khí của Dạ Khanh ác liệt, đương nhiên là hắn cũng cảm thấy thẹn thùng, lúc tay Dạ Tu đυ.ng tới qυầи иᏂỏ hắn cũng không dám mở mắt, trên mặt còn mang theo rặng mây hồng mà không hay biết.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào, đi tới trước giường quỳ xuống hỏi: "Không biết điện hạ có gì phân phó?"

Là Hinh Lan, nàng là một trong những cung nữ do Hoàng Đế phái tới giáo dục Dạ Khanh hiểu chuyện đời, là một trong những người có phẩm hạnh dung mạo tốt nhất, đồng thời cũng là người Dạ Khanh ưu ái nhất trong khoảng thời gian này.

Dạ Tu mặc kệ người đến có phải là người mà hoàng huynh mình yêu thích hay không, hắn chỉ biết là hoàng huynh gọi cung nữ này đến, rất có khả năng là tìm đến cho hắn thoải mái, nghĩ vậy hắn lập tức bùng nổ, nhanh chóng vươn tay đẩy Dạ Khanh xuống dưới thân mình, lên án nói: "Ta không muốn các nàng, không muốn, không muốn, không được!"

"Được được được, không muốn các nàng, không muốn các nàng. Ta gọi nàng tới là vì có chuyện quan trọng khác, không phải gọi nàng đến cho ngươi..." Dạ Khanh vội vã giơ tay đặt lên tấm lưng có chút đơn bạc của thiếu niên, chậm rãi vuốt ve dọc theo cột sống của hắn đi xuống, ý tứ động viên của động tác này thành công làm thiếu niên trên người hắn trở nên an ổn, chẳng qua là hô hấp của hắn càng thêm thô nặng.

Cuộc đối thoại và động tĩnh của hai vị chủ nhân trên giường truyền đến khiến lòng Hinh Lan hoảng hốt, trên trán nàng ta một mồ hôi lạnh tuôn ra, nàng ta vội vã vùi đầu xuống thấp hơn.

Lúc này, Dạ Khanh gọi nàng ta một tiếng.

Hinh Lan nhẹ giọng đáp vâng.

"Ngươi đi... A, ngươi đừng có cắn ta... Đi đem mờ cái hộp gỗ dài bên trong ngắn dưới cùng của cái tủ tử đàn ra, vật bên trong sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào."

Lúc hắn nói ra lời này trong lòng Hinh Lan đã có dự cảm không lành, thế nhưng nàng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể vâng lời của hắn đi tìm cái hộp kia.

Dạ Khanh không thể quan tâm xem Hinh Lan làm thế nào, bây giờ đầu óc của hắn đang bị con chó nhỏ không ngừng liếʍ cắn câu đi mất, sau một lần bị hắn không phân biệt được nặng nhẹ cắn cho một cú thật đau, Dạ Khanh đã tát hắn một cái: "Ngươi thành thật một chút cho ta!"

"A..." Dạ Tu tỏ ra vô cùng oan ức mà nhìn hắn.

Dạ Khanh: "..."

Nói ngươi là chó con nên ngươi dùng luôn ánh mắt chó con như thế nhìn ta, đúng không?

Dạ Khanh vươn mình một cái, vị trí của hai người thay đổi, một tay hắn giữ lấy Dạ Tu, một cái tay nhào nặn vuốt ve trên cơ thể thiếu niên. Đôi tay của hắn vô cùng trúc trắc, nếu đổi lại là người bình thường sợ là lửa dục thiêu đốt trên người đã bị mấy cái vần vò đó làm cho chẳng còn sót lại chút gì. Thế nhưng dưới thân hắn lại là một thiếu niên trúng xuân dược, bây giờ có dùng bất cứ cách gì cũng có thể làm cho hắn có cảm giác thoải mái.

"A…"

Dạ Tu không tự chủ được thở dồn dập, côn ŧᏂịŧ cứng rắn đến mức khó tả bị người ta nhẹ nhàng nắm chặt, bàn tay mềm mại, không có một vết chai nào dịu dàng bao lấy hắn, yên lặng tuốt động qυყ đầυ đã thấm dịch trắng của hắn từ trên xuống dưới. Dạ Tu chỉ cảm thấy quá thoải mái, hắn theo bản năng đuổi theo động tác của bàn tay kia mà động động eo, đôi tay cũng theo đó mà mò lên cơ thể người phía trên.

Mềm, mềm quá...

"Bốp!"

Một cái tát đập xuống, Dạ Khanh cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi sờ chỗ nào đấy!"

Dạ Tu lộ ra dáng vẻ cười ngây ngốc, nói: "Hoàng huynh, đó là cái gì, tại sao lại mềm như vậy?"

Dạ Khanh không để ý tới vấn đề của hắn, chỉ nói: "Nếu ngươi còn không chịu nghe lời, ta sẽ gọi Hinh Lan đến giúp ngươi!"

Lúc này Dạ Tu mới chịu ngoan ngoãn.

Tuy là lần đầu tiên lại còn bị trúng thuốc, nhưng cái tên Dạ Tu chết tiệt này lại kéo ra rất dài, Dạ Khanh vuốt qua vuốt lại nhiều lần đến mức bàn tay cũng sắp tê luôn rồi mới tuốt cho hắn ra được một lần, nhưng không lâu sau đó số thuốc còn lại làm cho du͙© vọиɠ của thiếu niên nằm dưới thân hắn lại bốc lên.

Dạ Khanh: "..."

Tiếng thở dốc và tiếng nước dính dấp lại vang lên thêm lần nữa, Hinh Lan quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu, bên tai là tiếng Dạ Khanh gọi nàng ta mở cái hộp ra, bên trong đó là một vật làm bằng ngọc.

Nàng ta là một người thông tuệ, vừa thấy nó đã biết Dạ Khanh gọi nàng đến là có ý gì, chẳng qua là rõ ràng, mồ hôi lạnh trên đầu nàng ta lại tuôn ra càng nhiều.

Không biết qua bao lâu, động tĩnh trên giường mới dần bình tĩnh lại, theo sau đó là một bàn tay vén màn giường lên, Dạ Khanh thò đầu ra nhìn Hinh Lan, bên môi mang theo một nụ cười lạnh.

"Sao vậy? Chủ nhân gọi ngươi làm chút chuyện mà ngươi không muốn?"

Hinh Lan cắn môi, trong mắt đong đầy nước mắt, nàng ta khóc lóc cầu xin nói: "Nô tỳ, dù sao nô tỳ cũng là người hoàng thượng ban cho điện hạ ngài!"

Dạ Khanh xoa xoa bàn tay bủn rủn, lôi chăn lên đắp cho Dạ Tu đã mệt bở hơi tai, sau khi nghe được ẩn ý sau câu nói của Hinh Lan, ý lạnh trong lòng hắn càng tăng, hắn nói: "Rốt cuộc ngươi là người của ai, trong lòng ngươi và ta đều biết rất rõ, chẳng lẽ ngươi cứ muốn ta phải nói rõ ra hay sao?"

Trái tim Hinh Lan đập như nổi trống, hắn biết, thế mà hắn lại biết mình là người của Lâm Phi!

Dạ Khanh lại tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Chính vì ngươi là người của bà ấy, ta mới bằng lòng gọi mình ngươi vào đây. Bây giờ ta muốn cho ngươi vinh hoa phú quý ngươi lại không muốn, vậy ngươi đi xuống đi, để người khác sẵn lòng đến vậy."

Hinh Lan cắn môi, quỳ trên đất một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn cầm lấy vật bằng ngọc trong tay.

Bên môi Dạ Khanh là ý cười không có chút nhiệt độ nào, hắn nói: "Đi qua góc kia đi, đừng có phát ra âm thanh."

Cuối cùng Hinh Lan không nhịn được, bên khóe mắt thấm ra một giọt nước mắt, dáng vẻ như hoa lê dưới mưa, chỉ tiếc hai người khác bên trong phòng, một ngủ, một không phải đàn ông thật sự, vì vậy sẽ không có ai sẽ sinh lòng thương tiếc. Cuối cùng nàng ta chỉ có thể đi đến một góc, tự tay dùng vật bằng ngọc kia phá đi tấm thân xử nữ của mình.

Dạ Khanh kéo màn giường xuống, tựa vào đầu giường rũ mắt xoa xoa cánh tay mình.

"Hoàng, hoàng huynh?"

Cuối cùng vần là tuổi trẻ lại thêm học võ, Dạ Tu nhanh chóng tỉnh lại, đầu tiên hắn cảm thấy có chút nghi hoặc tại sao bản thân và Dạ Khanh lại cùng nằm ngủ trên giường của Dạ Khanh, nhưng những hồi ức kia nhanh chóng, dồn dập tràn vào đầu hắn. Hắn nhớ tới càng nhiều chuyện, sắc mặt thay đổi càng nhanh, cuối cùng vừa đen vừa hồng nhìn qua vô cùng dữ tợn.

Dạ Khanh chọc chọc gò má của hắn, nói: "Tỉnh rồi thì dậy đi, ta còn muốn gọi người vào quét tước."

Dạ Tu xấu hổ đến mức không đất dung thân, đôi mắt không dám nhìn hắn gọi: "Hoàng huynh..."

Dạ Khanh chẳng thấy sao cả, dù sao thì đây là đệ đệ mình, tuy rằng... Quên đi, có nói thế nào thì đây cũng là đệ đệ hắn. Hắn vỗ vỗ Dạ Tu, nói: "Chút nữa người trở lại nhớ mang theo cung nữ bên ngoài kia, thân thể nàng đã bị phá, vừa vặn cho ngươi mang theo bên người ngăn chặn phụ hoàng phía bên kia. Ngươi cũng có thể mượn cơ hội này đuổi người phụ nữ trong phòng ngươi kia ra ngoài... Thế nhưng, đây chỉ là kế tạm thời, sau này chính ngươi phải nghĩ cho thông suốt chuyện này."

Thân là hoàng tử, sao có thể không có người nối dõi, trừ khi…

Hắn không kế thừa đại vị.

Dạ Tu nhíu mày, hỏi: "Nàng..."

Dạ Khanh khẽ vuốt cằm, đem thân phận của nàng nói ra toàn bộ, Dạ Tu càng nghe sắc mặt càng khó xem, Dạ Khanh vô tình vung tay, nói: "A Tu, không cần để ở trong lòng, ta sẽ không để cho chuyện như vậy ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta." Nếu không phải vậy hắn cũng sẽ không nói thẳng thắn ra như thế.

Dạ Tu nhếch môi, hàng mi buông xuống che khuất con ngươi.

"Ta biết, ta biết mà, hoàng huynh đối xử với ta tốt nhất."

Trên cõi đời này, chỉ có hoàng huynh đối xử với hắn tốt nhất.

Dù là phụ hoàng, hay mẫu phi, cũng không thể sánh bằng hoàng huynh.

Hoàng huynh...

A Tu cũng sẽ tốt với huynh, sẽ rất tốt với huynh, rất tốt, rất tốt.

Thế nên, huynh đừng rời bỏ A Tu, ngàn lần vạn lần không thể rời bỏ A Tu...