Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn

Chương 23 : Phong Thủy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối ấy Huy chở tôi về. Lúc chuẩn bị xuống xe, Huy hỏi tôi về tình hình của mẹ:

“Bác gái vẫn khoẻ chứ?”

“Ừ, mẹ tôi cũng dần nguôi ngoai. Hiện vẫn khoẻ mạnh.”

“Mất đi một người kề cận là một mất mát lớn, e rằng hàng ngày ở nhà một mình thì bác gái sẽ buồn.”

“Có em họ của tôi lên đây ở để xin việc. Cũng may ngay đúng lúc ba tôi mất nên có nó mẹ tôi cũng đỡ buồn.”

“Nếu được thì cô chuyển đến nơi ở nào thuận tiện hơn để bác gái đi lại dễ dàng.”

“Tôi đang có ý định đó nhưng cũng chưa bàn với mẹ. Sớm muộn cũng phải chuyển đi.”

“Có định chỗ nào chưa?”

“Chưa, mới chỉ là ý nghĩ trong đầu.”

Thực ra ngoài vấn đề muốn tìm một nơi ở tiện ích hơn cho tuổi già của mẹ, thì tôi còn ngại về vấn đề phong thuỷ nữa. Mà việc này thì cần hỏi chị Châu, tôi không hiểu về môn này lắm. Nên tôi chưa thực hiện là vậy.

Chào Huy xong tôi đi về nhà mình. Trước đây không để ý gì đến nơi ở vì quen thuộc quá rồi nên tôi xem mọi thứ bình thường. Hôm nay nhân nói về chuyện tìm một nơi ở đàng hoàng hơn cho mẹ, tôi mới thử quan sát khu chung cư này. Thật sự chị Châu nói âm khí nặng là không sai. Ngoài việc gần sông nên căn hộ của tôi hay bị lạnh, thì bây giờ tôi mới để ý, lối lên cầu thang dãy nhà tôi nồng nặc mùi rác và mùi cống. Có thể hệ thống thoát nước không tốt hoặc vì lâu đời rồi nên nó xuống cấp, bốc mùi. Sao trước đây mình không để ý nhỉ? Hít phải mùi thế này mấy chục năm thì không bệnh mới là bất thường.

Nhưng trước đây nếu có để ý thì liệu có dám chuyển chỗ ở chỉ vì hay bị lạnh và ngửi mùi cống không? Mà tiền đâu mua một căn hộ khác tiện nghi hơn?

Bây giờ có thể đã có cơ hội bằng số tiền bản quyền công ty trả cho tôi. Chắc là phải quyết tâm thực hiện việc đổi nhà rồi.

Nhắc tới chuyện bản quyền, tôi từ từ tua chậm lại tất cả những gì mà tối nay Huy đã trao đổi với tôi. Từ chuyện sẽ trả tiền bản quyền cho tôi, đề nghị tôi xem xét chuyển qua bộ phận kinh doanh, đến việc xem xét đề nghị …kết hôn với anh ta. Xét lại thì ngoài việc được trả tiền bản quyền, còn hai vấn đề sau, tôi có chút phân vân.

Chuyển qua bộ phận kinh doanh, cân nhắc nặng nhẹ thì vẫn hơn vị trí hiện tại của tôi nhiều lần. Nhưng tôi lại chưa có kinh nghiệm gì. Vào đấy là phải chạy chỉ tiêu khách hàng. Để chạy một dự án với khách hàng thật không đơn giản như chuyện nhập liệu. Công việc này cần nhiều kỹ năng xã hội. Mà tôi…nào giờ chưa từng có. Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu làm tốt mảng này thì lợi nhuận cũng như lợi ích mà tôi đạt được sẽ rất lớn. Bao nhiêu người từ mảng kinh doanh này mà mua nhà, mua xe dễ dàng. Tất nhiên, khi Huy đã đề nghị tôi thì chắc là anh ta cũng nhìn thấy tôi phù hợp ít nhiều. Dù rằng cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy mình có tố chất gì của người có thể chạy dự án kinh doanh được.

Còn vấn đề …kết hôn với Huy lại càng làm tôi lo lắng và phân vân. Nếu đứng trên bình diện khách quan thì thấy đây là một cơ hội. Tôi đã lớn tuổi, nếu để đi tìm hiểu một đối tượng nào đó thì cũng phải mất thời gian. Mà trước sau gì cũng phải lấy chồng, không thể ở như vầy tới già được. Dù sao Huy lại là một người quá “ngon” dưới con mắt của tất cả phụ nữ chưa chồng, nên việc kết hôn với anh ta đối với tôi là một mối quá hời.

Nhưng vì ba tôi mới mất, làm sao mà cưới xin lúc này được.

Một điều làm tôi băn khoăn nhất là, tôi không hiểu hết tâm cơ của Huy. Chắc chắn anh ta không yêu tôi. Như anh ta nói lúc nãy thì có vẻ là vì thấy bà nội thích thú với tôi, bà lại đang nắm cổ phần lớn của công ty, nếu đồng ý lấy tôi, bà sẽ vui lòng, và anh ta hy vọng khi bà vui lòng thì bà sẽ sủng anh ta, có thể sẽ cho anh ta thêm số cổ phần.

Có lẽ là vậy.

Vậy thì tôi khác gì món hàng đâu nhỉ. Có tôi anh ta sẽ có thêm cổ phần. Bảo sao Huy lại nhiệt tình và dễ dàng trao cho tôi cơ hội như vậy. Ngay từ ngày đầu tôi đυ.ng mặt anh ta ở bệnh viện đang lúc đến thăm bà, có lẽ anh ta đã nhìn thấy bà yêu thích tôi nên mới bắt đầu dùng tôi để thực hiện kế hoạch “thôn tính” số cổ phần của bà đang nắm giữ.

Quá nhạy cảm và tinh ý.

Nếu như vậy thì tôi không đau lòng hay tức giận gì, vì dù sao mục đích của Huy cũng chính đáng. Anh ta đến ngay đúng lúc tôi cũng đang cần phải có cơ hội để phát triển, tôi cần tiền để lo cho gia đình, lo cho mẹ. Cứ mãi làm một nhân viên chứng từ kho thì tôi chỉ có thể lo cho tôi chứ không thể chăm lo cho mẹ được. Tôi buộc phải đi lên. Đúng lúc Huy đến đưa cho tôi một sợi dây thừng. Anh ta đứng ở phía trên thả xuống sợi dây cho tôi đang đứng ở dưới chân núi, bảo tôi hãy nắm lây sợi dây mà leo lên, trên đó có anh, đảm bảo anh sẽ không buông dây.

Tôi hỏi: “tại sao anh lại thả dây cho tôi leo lên mà không phải là thả cho người khác?”

Anh nói: “vì đưa dây cho tôi anh sẽ đứng vững ở vị trí đỉnh cao đó, bệ đỡ của anh sẽ ngày càng vững vàng.”

Nếu đã như vậy, thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ rất rõ ràng. Ai cũng có lợi cả. Một mối quan hệ đơn thuần vì lợi ích cho cả hai, cũng là điều …dễ chịu. Một mối quan hệ không gắn với tình cảm, không yêu không ghét, chắc là sẽ dễ sống hơn. Tôi nghĩ như vậy.

Quan trọng hơn cả là bây giờ tôi đang cần tiền. Số tiền trước mắt để chuyển nhà. Cũng nên có một thu nhập tốt hơn để chăm lo cho mẹ. Mẹ tôi sẽ phải già yếu, mà mẹ lại vốn đã mang bệnh nặng, tôi cũng phải nghĩ đến sẽ có lúc sức khoẻ của mẹ không được như bây giờ, lúc ấy chắc là phải cần tiền rồi.

Suy nghĩ một hơi như thế, tôi tạm giữ yên trong lòng. Định bụng sẽ gặp chị Châu để hỏi vì tôi cũng không dám tự mình quyết định. Hy vọng chị sẽ góp ý thêm cho tôi dưới góc nhìn công việc của chị.

……………

Tôi lên kế hoạch khoanh vùng những khu chung cư mà tôi thấy có vẻ ổn ổn. Nhớ ra con Chi bạn tôi cũng đang sống ở khu chung cư X, tôi hẹn nó ăn tối để hỏi han một số thông tin.

“Mày ở đây thấy được không?” – Tôi hỏi nó

“Được là được cái gì? An ninh? Tiện ích? Di chuyển? Vị trí…? Mày hỏi được là hỏi cái gì?”

“Không biết, đại khái là mày có hài lòng khi ở đây không ấy?”

“Nói thật tao ở ké ba mẹ tao nên cũng không dám có ý kiến gì. Đây là nhà mà ba mẹ tao được cho.”

“Trời, cho cả căn nhà luôn hả?”

“Ừ, chuyện lại quả mày không hiểu được đâu. Người thanh thuần như mày có biết đời là gì đâu mà hiểu mấy chuyện này.”

“Tao cũng phải tập nếm mùi đời đây. Giám đốc mới đề nghị chuyển qua bộ phận kinh doanh.”

“Ngon ta. Nhưng áp lực đó.”

“Ừ chắc chắn là có áp lực, nhưng chắc cũng phải tập thôi vì vị trí bây giờ bèo quá.”

“Nhưng qua bên kinh doanh có đυ.ng lão Nam không?”

“Chắc không sao vì anh ta bên bán lẻ. Bán lẻ khác với khối kinh doanh bên đây vì bên đây chủ yếu bán hệ thống phần mềm, dữ liệu đám mây, nói chung là bán hệ thống.”

“Hy vọng là vậy, chứ gặp tới gặp lui không hay đâu, trừ khi mày định quay lại với lão ấy.”

“Không có chuyện đó đâu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »