Chương 30: Em Ngủ Chưa?

Vào đến nhà, mẹ tôi mừng rỡ ra mặt. Lạ một điều là chỉ vồn vã với Huy chứ không ngó ngàng tới tôi:

“Con bận thế thì cứ để An về với mẹ được rồi, mất công con.”

“Dạ con thu xếp được, cũng đang thèm món canh cá mẹ nấu nên đi ké An đến ăn ké đây ạ.”

“Ôi trời, từ từ mẹ nấu sắp xong rồi. Cứ thoải mái ăn.”

Thấy nhà vắng nên tôi hỏi mẹ:

“Bé Ly với dì Bảy đâu con không thấy.”

“Ly phải tăng ca chắc tối mới về. Dì Bảy đang đi tập thể dục dưới tầng dưới. Con mấy nay ngủ được chưa?”

Tôi giật tay mẹ nhắc mẹ đừng nói tới chuyện cá nhân của tôi sợ Huy lại thắc mắc. Vốn thời gian gần đây tôi bị khó ngủ, chắc do căng thẳng việc chuyển bộ phận, nên có tâm sự với mẹ. Mẹ cũng cho mấy lá thuốc gì đó nhưng tôi không mang về được vì không muốn phiền chị Xuân. Tôi đành mua melatonin về uống. Chuyện này Huy không biết.

“Có chuyện gì mà níu mẹ vậy? Thôi để mẹ xuống bếp coi đồ ăn chút. Hai đứa ngồi chơi đợi mẹ chút xíu nữa thôi.”

Tôi cũng xuống bếp theo mẹ.

“Mẹ, mai mốt mấy việc cá nhân của con, kể cả sức khoẻ mẹ đừng có nói trước mặt anh ấy.”

“Sao thế? Có gì bí mật mà giấu?”

“Ừm, con không muốn anh lấy lo lắng thêm thôi. Anh ấy còn nhiều việc phải lo mà.”

“ừ mẹ hiểu rồi. Nhưng cũng không được giấu mẹ. Đã giấu chồng rồi còn giấu cả mẹ nữa là không được đâu.”

“Vâng, có cái gì con công khai hết, mẹ yên tâm” - “À, con rể của mẹ mang cho mẹ mấy hộp đông trùng hạ thảo đấy.”

“Thằng này nó tốt thật đấy. An này, phúc đức mười đời nhà con mới lấy được chồng như thế. Nên biết cư xử cho phải nghe không con.”

“Được rồi được rồi. Con rể mẹ là nhất. Con gái mẹ là đồ vứt đi.”

Bữa cơm hôm ấy ba chúng tôi vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện. Tôi phải diễn cảnh vợ chồng chăm lo cho nhau trước mặt mẹ. Tôi gắp cho Huy miếng này miếng kia. Anh ta cũng tự nhiên “hưởng thụ” sự chăm sóc ấy của tôi. Lâu lâu cũng gắp cho tôi vài miếng.

Ở nhà Huy đã lâu. Cũng có những hôm tôi ăn cơm tối cùng anh ta. Bữa cơm lúc nào cũng chỉ tiếng lách cách của chén dĩa, rất ít lời nói chuyện. Tôi nghĩ đó là văn hoá ăn uống của nhà giàu. Ăn là chuyên tâm vào chuyện ăn. Nên tôi cũng ngại mở miệng nói chuyện. Món ngon cỡ nào cũng chỉ nuốt vào cho no. Không có mùi vị của tình con người.

Thi thoảng có những hôm phải qua nhà chính dùng cơm với bà nội và ba Huy. Những bữa cơm ấy mới là thử thách sự chịu đựng. Chỉ có bà nội lâu lâu hỏi han tôi. Còn lại là một sự im lặng đến đáng sợ.

Hai cha con Huy chỉ bàn chuyện với nhau khi bữa ăn kết thúc. Lúc ấy thì tôi cũng đã cùng chị Oanh thu dọn rồi quay về nhà phụ bên kia.

Nhưng bữa cơm hôm nay ở nhà tôi thì khác. Mẹ tôi nói nhiều. Phải rồi bà có phải danh gia hào môn gì đâu, cũng là người bình dân thôi, nên chuyện vừa ăn vừa nói là thú vui. Ban đầu tôi ngại vì nghĩ Huy không muốn nói chuyện khi ăn nên có nhắc khéo mẹ. Mẹ lại không hiểu, vẫn cứ ríu rít hỏi chuyện con rể:

“Con An nó còn dại khờ lắm, là lỗi của mẹ không dạy dỗ nó chu đáo. Có gì làm con phiền lòng con cũng đừng để bụng nha con.”

“Dạ, người con chọn mà sao lại làm phiền con được ạ.”

“Ầy vì con thương nó nên con thấy vậy chứ với mẹ nó còn nhiều thiếu sót lắm.”

Tôi hết chịu nổi cái cảnh bị mẹ mình đấu tố công khai thế này nên đành lên tiếng ngăn chặn:

“Mẹ à, con có phải con gái mẹ không vậy?”

“Được rồi được rồi, chỉ cần tụi con hạnh phúc là mẹ mừng rồi. Có thêm đứa cháu ngoại nữa là mẹ mãn nguyện.”

Trời ơi, tôi hết nói nổi mẹ tôi.

“Cái đó là do An quyết thôi ạ. Con nghe theo cô ấy.”

Trời đất, cái quái quỷ gì thế này. Con với cái ở đâu ra mà tôi quyết hay anh quyết. Tôi trừng mắt nhìn Huy rồi đành giả lả với mẹ:

“Chuyện này tạm không tính đến nha mẹ. Tụi con còn đang bận bịu công việc lắm.”

“Ừ thôi mẹ không ý kiến chuyện của tụi con nữa. Nói gì cũng bị con gái chặn họng.”

Sau một màn mẹ vợ con rể líu lo, tôi thu dọn chén bát rửa ráy xong xuôi rồi cùng Huy ra về.

Thấy tôi có vẻ không vui Huy lại hỏi:

“Anh với mẹ nói chuyện vui vẻ với nhau em lại không vui.”

“Anh thừa biết là vì sao mà? Em rất khó xử. Em nghĩ anh cũng không cần diễn kịch sâu đến thế với mẹ em.”

“Sao em lại cho là anh diễn?”

“Không diễn thì không lẽ là thật? Anh nghĩ em ngây ngô đến vậy à.”

Huy im lặng không nói gì. Một lúc sau anh mới lên tiếng:

“Em không thể kiểm soát những gì không thuộc về em. Đã không kiểm soát được thì cứ để mọi thứ tự nhiên.”

Lời nói này của Huy mang nhiều ý nghĩa, nhất thời tôi không biết ý tứ của Huy là gì. Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình cũng đa đoan nhiều lẽ, sợ cái này, sợ cái kia. Sợ người ta thấy, sợ người ta đánh giá, sợ mẹ tôi biết chuyện, sợ phải mang ơn Huy khi thấy anh ta đối tốt với mình và gia đình mình.

Mà những nỗi sợ này đúng là tôi không thể kiểm soát hết được. Như Huy nói:

“đã không kiểm soát được thì tại sao không để mọi thứ tự nhiên.”

Ừ thì để mọi thứ tự nhiên. Như bây giờ đây, tôi rất tò mò về chuyện của Nam và chị Thảo. Nên chăng tôi tìm hiểu từ Huy nhỉ?

Nghĩ vậy nên tôi tìm cách tiếp cận:

“Lúc chiều em thấy chị Thảo với Nam cùng đi siêu thị. Có vẻ họ thân tình với nhau.”

“Đừng nói với anh là em ghen nhé.”

“Hả…không…em không có ý đó. Em điên hay sao mà ghen vớ vẩn như vậy?”

“Chứ em nghĩ gì về chuyện họ đi với nhau như vậy?”

Tôi không biết nói thẳng với Huy suy nghĩ của mình thế nào. Nếu nói thẳng ra thì đúng là đường đột thật. Cuối cùng không biết phải mở miệng thế nào nên tôi im lặng.

“Em cứ theo chị Thảo mà học hỏi. Chị ấy vẫn là người có kinh nghiệm hướng dẫn. Có gì còn khó khăn nữa thì cứ nói anh.”

Tôi thực sự thấy Huy khó hiểu. Anh ta không biết, hay là vì anh ta còn có những mưu tính sâu xa gì đó mà tầm hiểu biết như tôi không nắm bắt được.

Rõ ràng anh biết Nam là tay sai đắc lực của Danh, do Danh mang về đây. Chị Thảo lại dưới trướng của Huy, năm lần bày lượt bảo tôi theo chị Thảo mà học hỏi. Biết Nam và chị Thảo có mối quan hệ với nhau, mà anh vẫn không mảy may quan tâm. Tôi thật sự nể con người này thật đấy.

“Anh hiểu những gì em đang nghĩ. Nhưng chị Thảo không phải là người có thể đe dọa chúng ta. Người phải chú ý là anh bạn tặng hoa cho em đấy.

“Sao lại lôi em vào? Đừng nói là anh cũng …đề phòng cả em.”

Huy nhìn tôi cười cười, không khẳng định mà cũng không phủ nhận:

“Nếu em nghĩ được đến mức ấy thì câu chuyện lại gay cấn hơn rồi.”

“Anh…” – Tôi thực sự không đối đáp được với con người này.

“Em yên tâm, anh tin em. Nhưng giả như có một ngày nào đó em phản lại anh, thì…..”

Huy nói đến đó thì nhìn tôi một chặp: “nếu có ngày ấy xảy ra, anh cũng cam lòng.”

Tôi không dám nhìn vào Huy, vờ như những lời nói ấy là lời anh ta nói cho vui mà thôi. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc tôi làm gì để hại đến Huy cả. Anh ta đối tốt với tôi thế này, tôi làm sao lại gây hại cho anh.

Nhưng mà, rời bỏ anh ra đi thì chắc là có khả năng xảy ra. Điều đó có được xem là “phản” không nhỉ?

Đang còn loay hoay định nghĩa về hành vi nào gọi là “phản” để cư xử với Huy cho phải, thì thấy Huy có điện thoại. Vì Huy lái xe nên điện thoại để ở trong hộc phía trước. Khi điện thoại kêu lên theo phản xạ tôi cũng ngó đến nó. Thấy một chữ “Quỳnh”.

“Alo.”

“…..”

“Em đang ở đâu?”

“….”

“Hai mươi phút sau anh có mặt.”

Tắt điện thoại xong Huy vẫn im lặng không nói gì. Khi xe vào đến sân biệt thự, Huy mới nói:

“Anh đi có việc, em vào nhà trước nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng thức khuya.”

“Vâng.”

Tôi lững thững vào nhà. Bình thường thì cũng chỉ mình tôi về nhà trước, Huy thường sẽ về sau tôi. Tôi cũng đã quen với việc mỗi tối ở nhà một mình. Thi thoảng xuống dưới nói chuyện vơi chị Xuân.

Chị Xuân đón tôi ở cửa, hỏi han tôi vài câu như thường lệ. Chị cũng biết tôi và Huy không bao giờ về chung với nhau nên chị đã quen, không hỏi tôi gì nhiều. Nhưng hôm nay, tôi lại rất muốn hỏi chị về cô gái tên Quỳnh kia. Tôi đành giả lả bắt chuyện với chị:

“Chị đang làm món gì đó?”

“Chị đang chuẩn bị để mai hầm ít canh gà cho cậu Huy. Cậu ấy đang chạy dự án gì lớn lắm đúng không em?”

“Dạ em cũng nghe nói. Mà ba em bảo vậy hả chị?”

“Ừ, ông nói chú ý bồi bổ cho cậu ấy.”

“À chị, cô Quỳnh hôm trước tới đây chị dẫn qua bên nhà chính có gặp ba em không ạ?”

“Cũng may hôm đó ông có ở nhà. Chị đưa cổ qua đó rồi lại về bên đây.”

“Dạ, chắc là người quen thân của gia đình em chị ha.”

Chị Xuân nhìn tôi ánh mắt lộ vẻ ngập ngừng. Nhìn thoáng qua là thấy chị khó xử bởi câu hỏi của tôi. Không muốn chị nghi ngờ gì nên tôi cười xoà cho qua:

“Em hỏi để sau này tiếp khách cho phải với người ta thôi chị ạ. Dù gì em cũng mới đến đây, khách quen của gia đình em cũng chưa biết hết sợ làm điều thất lễ.”

“Cũng không có mấy khách thân mà ghé đây đâu nên em yên tâm. Chủ yếu họ qua kia gặp ông thôi. Nhưng mà bởi cô Quỳnh là…”

Nói tới đây chị Xuân biết mình đã bị hớ, nên vội vàng ngừng lại.

“Dạ chị đừng ngại với em. Ngoài chị ra ở nhà này em không biết nói chuyện với ai nên chị cứ xem em là em của chị, chị đừng ngại.”

Chị Xuân vốn chân chất, được lời nói của tôi như cởi bỏ được rào cản, chị cũng ngắm nghía tôi một hồi, xem xem tôi có gạt chị không. Nhưng có thể nhìn tôi ngô nghê thiệt, nên chị mới lên tiếng:

“Nói thật với An khi biết cậu Huy cưới em, đưa em về đây sống chị cũng bất ngờ lắm đấy.”

“Sao vậy chị? Bộ anh Huy đã từng có người yêu khác hả chị?”

“Chị không biết cậu ấy có yêu ai hay không nhưng chưa từng thấy đưa ai về đây. Đùng một cái đưa em về nên chị bất ngờ.”

“Dạ.”

“Nhưng thấy mấy tháng qua em vui vẻ, thân thiện, nên chị nghĩ chắc cậu Huy yêu em thật lòng.”

“Dạ. Vợ chồng mà chị, dù có yêu hay không thì cũng tôn trọng nhau mà sống.” – “À mà nãy chị đang nói dở về Quỳnh, thực lòng em cũng muốn biết mối quan hệ của cô ấy với nhà mình như thế nào để em hành xử cho đúng chị ạ.”

“Chị nói An cái này, cũng là chị biết do chị làm ở đây lâu năm chứ không phải ai nói với chị đâu nha.”

Tôi ra vẻ điềm nhiên nhưng thực sự trong lòng vô cùng sốt ruột: “dạ chị cứ nói đi, em hiểu chuyện mà.”

“Nếu cậu Huy không đưa em về đây, chị nghĩ là cậu ấy trước sau gì cũng cưới cô Quỳnh”

“Hai người yêu nhau chị hả?”

“Chị không biết, nhưng bao lâu nay rồi cả nhà mình đều xem Quỳnh trước sau gì cũng là con dâu nhà này. Gia đình cô ấy và nhà mình là chỗ quen biết từ xưa giờ. Quỳnh cũng thường xuyên đến đây. Lúc cậu Huy ở Mĩ, Quỳnh cũng có thời gian sang đó. Rồi mới đây cả hai về nước. Chị cứ nghĩ là lần này hai người về nước là để chuẩn bị đám cưới.”

Chị Xuân đang thao thao bất tuyệt thì dừng lại, nhìn tôi ngài ngại. Tôi đành cười xoà cho chị yên tâm:

“Không có gì đâu, chị đừng lo em hiểu chuyện mà. Chuyện hôn nhân là duyên nợ. Có duyên thì tới. Hết duyên thì buông. Đúng không chị.”

“Ừ, chị sợ nói ra em buồn. Nhưng thấy em điềm nhiên chị thấy lại thấy yên tâm rồi. Em hiểu chuyện như vầy trách chi cậu Huy lại thương em.”

Tôi cười cười rồi tìm cách chào chị lên phòng mình.

Đêm nay, chồng tôi ở cùng một người phụ nữ mà nếu như không có sự xuất hiện của tôi thì có lẽ họ đã kết hôn với nhau.

Lòng tôi cồn cào hoang hoải. Không đau đớn. Không ghen tuông. Chỉ thấy chua xót cho cả tôi và Huy.

Anh ta vì cổ phần mà phải lấy tôi.

Tôi vì thu nhập, vì muốn thăng tiến sự nghiệp mà lấy Huy.

Lần đầu tiên tôi thao thức trằn trọc vì cuộc hôn nhân này. Không phải vì tôi, mà vì anh.

Hơn mười một giờ, tôi nghe cạch một cái, cửa phòng khẽ mở. Tôi biết Huy về, nhưng vẫn giả vờ ngủ say.

Anh bước nhẹ vào phòng. Rồi tôi cảm thấy phần giường bên kia lún xuống. Tôi không ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, mà thay vào đó là mùi rượu, xen lẫn phảng phất mùi nước hoa phụ nữ.

Tôi nằm yên không động đậy một lúc lâu, thì tự nhiên nghe giọng Huy khe khẽ bên tai:

“Em ngủ chưa?”