Chương 37: Đi tiễn anh

Editor: Vô Ngôn Team

Phòng tự học rất yên tĩnh.

Anh đi đã một đoạn thời gian, cuốn sách trong tay cô lại chưa lật qua một trang, Tùy Hi cầm bút, trong lòng lộn xộn một đống, muốn miệt mài theo đuổi, lại không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Ném bút ra, cô chống đỡ cái trán, nhắm mắt lại.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Khóe mắt Tạ San thấy vậy, thò đầu qua hỏi.

“Không,” Cô mở mắt ra, “Ôn tập đi!”

Tạ San ồ một tiếng, ngồi lại đọc sách, không bao lâu lại tới gần, nhướng mày: “Chú út cậu giỏi quá, học ngành nào thế?”

“Y học lâm sàng.”

“Bác sĩ khoa ngoại nha, được lắm!” Tạ San cười xấu xa, “Bác sĩ xứng y tá, trời đất tạo nên một đôi.”

Tùy Hi: “…… Cậu muốn nói cái gì?”

“Đừng giả vờ!” Tạ San một chưởng không lưu tình chút nào vỗ lên đầu Tùy Hi, rút lại nụ cười, chợt nghiêm túc lên, “Nói thật, bây giờ cậu còn thích anh ta không?”

Tùy Hi trầm mặc.

Thích chứ, sao lại không? Cô từ thời thiếu nữ đã bắt đầu yêu thầm người đó.

Nhưng mà…… Thích thì có được gì đâu, còn không phải kết thúc rồi sao.

Tạ San tốt xấu gì cũng là người đang yêu đương rất nhiều lần, chút tâm tư này của Tùy Hi trốn đi đâu được khỏi mắt cô, cô căng má: “Tùy Hi, cậu có nghĩ tới không, có thể anh ta

cũng thích cậu.”

Tùy Hi kinh ngạc.

Sau một lúc lâu mới tìm về giọng nói của mình: “…… Cái gì?”

Tạ San: “Không nghĩ tới sao? Được rồi, xem ra không nghĩ tới thật.” Cô bẹp miệng, nghiêm túc hỏi: “Vì sao trước nay cũng không nghĩ tới anh ta có phải cũng thích cậu không chứ? Các cậu cùng nhau lớn lên mà, cho dù kém nhau mười tuổi, nhưng cũng là thanh mai trúc mã rồi.”

“Tớ……”

“Cậu không thể tự tin một chút sao? Nói về diện mạo hay dáng người, có điểm nào thua người khác chứ? Còn là học bá nữa, người theo đuổi cậu trong tối ngoài sáng nhiều như vậy, sao không thể suy ra anh ta?”

“……”

Tạ San lời nói thấm thía: “Tin tưởng tớ, hận một người có thể che dấu, nhưng thích thì giấu không nổi, đôi mắt sẽ nói lên tất cả. Tớ dám cam đoan, chỉ cần cậu gật đầu, bắt đầu từ một giây này cậu không còn là cẩu độc thân nữa rồi!”

……

Phòng ngủ tắt đèn, ba bạn cùng phòng đều đã đi vào giấc ngủ.

Sờ soạng bò lên giường, Tùy Hi nhắm mắt lại.

Ngày mai chỉ có hai tiết vào buổi sáng, dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, là lên lớp xong ăn một bữa cơm, buổi chiều đi phòng tự học tiếp tục ôn tập.

Nhưng bây giờ……

Trong lòng thật loạn, giống như cuộn len bị rối tung, không gỡ rối được.

Cô không muốn tự hỏi nhiều hơn nữa, rồi lại không thể khống chế suy nghĩ, cả đầu óc đều bị lời của Tạ San nhét đầy.

Nôn nóng trở mình, Tùy Hi kéo cao chăn qua đỉnh đầu cố ép mình ngủ.

Cuối cùng cô thành công tự làm mình mất ngủ, gần rạng sáng mới ngủ được.

Khi vác mắt gấu trúc đi học, cô còn bị Tạ San cười nhạo: “Cậu tối hôm qua đi ăn trộm à? Nhìn cái quầng thâm mắt này xem, chậc,

xấu quá đi à.”

Tùy Hi không có tâm trạng để ý cô, chỉ nhìn cô một cái rồi nằm dài lên bàn, nhân lúc chưa vào học ngủ một lát, “Thầy tới thì gọi tớ nhé…”

“Biết rồi.”

Bạn trai của Tạ San chưa tới đón, hai người liền cùng nhau ăn cơm trưa, Tạ San hỏi cô buổi chiều định làm gì, Tùy Hi buột miệng thốt ra: “Đi phòng tự học……” Nghĩ lại thì không đúng: “Không phải, đi nhà ga.”

“Đi nhà ga làm gì? Cậu muốn đi ra ngoài chơi?”

“Không phải,” Cô buông chiếc đũa, do dự vài giây, “Là chú út phải đi về, tớ đi tiễn một chút.”

Tạ San híp mắt, cười hì hì: “Được được, vậy ăn cơm xong chúng ta làm gì thì làm, cậu tìm chú út, tớ tìm bạn trai, hoàn hảo!”

“……”

Từ Phục Đán đến ga tàu hỏa Hồng Kiều tốn gần một tiếng rưỡi, Tùy Hi trước tiên xuất phát, người trong tàu điện ngầm rất nhiều, cô bị chen đến một góc, vừa vặn có một chỗ có thể dựa.

Rõ ràng một lát nữa thôi là có thể nhìn thấy rồi, nhưng tâm trạng…… Lại thấp xuống, bởi vì là đi đưa tiễn.

Anh ở Nam Lâm, cô ở Thượng Hải.

Cô rất nhanh sẽ phải thực tập, nếu không có chuyện gì thì hẳn là ở lại bệnh viện Thượng Hải, sau khi tốt nghiệp........ Đi hay ở lại còn chưa biết được, chỉ nói mấy ngày thực tập này, cũng đã đủ lâu.

Sau khi gặp mặt rồi, nếu lại muốn trở lại trạng thái buông lòng nhớ nhung như lúc trước thì khó như lên trời.

Một đường đứng ở Hồng Kiều, Tùy Hi lấy điện thoại ra mới nhớ tới quên chưa hỏi anh ở cửa nào, cô nhắn tin cho anh, một câu sửa đi sửa lại rất nhiều lần, xóa lại viết viết lại xóa, cuối cùng chỉ lấy ba chữ nhắn đi.

“Cửa nào ạ?”

Tin nhắn gửi đi thành công, cô sang một bên chờ đợi.

……

“Mọi người đi vào trước đi, chút nữa tôi tự vào.”

Nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, Quý Cảnh Thâm nói với mấy đồng nghiệp.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Anh ngoài miệng đáp, ánh mắt lại dừng ở trong đám người.

Đồng nghiệp đoán được: “Đang đợi ai sao? Chúng tôi đi vào trước, cần lấy vé giúp không?”

“Không cần đâu.”

“Vậy anh chú ý thời gian nhé, đừng lỡ chuyến.”

“Ừ.”

Các đồng nghiệp theo dòng người xếp hàng vào trạm, Quý Cảnh Thâm nhìn quanh bốn phía, di động trong lòng bàn tay rung lên một chút, anh cúi đầu xem, nhìn thấy nội dung tin nhắn, khóe môi lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

Anh không nhắn lại, trực tiếp gọi điện qua.

Di động đang kêu, tiếng rất nhỏ, lại bị tiếng ầm ĩ chôn vùi, may là có rung lên.

Tùy Hi đặt bên tai: “Chú út.”

“Cháu đang ở đâu?”

“Cháu đang ở cửa tàu điện ngầm, cửa A, chưa đi lên ạ.”

“Cứ ở đó chờ chú.” Anh cất bước chạy chậm, di động không ở bên tai, từ "Vâng" của Tùy Hi liền hoàn toàn đi vào trong gió.

Người đứng trong ga tàu điện ngầm rất nhiều, tới tới lui lui bước chân vội vàng, đứng lâu rồi nên có chút lãnh, cô cúi đầu dậm chân một cái, hà hơi vào tay.

Lúc lại giương mắt lên thì đã có một thân ảnh cao dài ngược dòng người mà đến, bước chân rất nhanh, vài bước liền đến trước mặt cô. Tùy Hi ngoan ngoãn đứng yên, ngửa đầu gọi một tiếng: “Chú út.”

“Ừ, tới bao lâu rồi?”

“Vừa mới đến ạ.”

Mang theo cô tìm một quán cà phê, Quý Cảnh Thâm mua ly ca cao nóng cho cô, “Còn nóng, đắp tay lên một chút đã, nguội rồi hãy uống.”

“Vâng.” Cô ôm lấy, kéo xuống chiếc khăn quàng cổ gần che đến miệng, gương mặt tiến đến cọ cọ cái ly, một loạt động tác nhỏ đáng yêu làm Quý Cảnh Thâm buồn cười, ngón tay dài để ở bên môi giấu đi nụ cười tươi.

“Tan học liền tới đây sao?”

Tùy Hi gật đầu, nghĩ lại thì lắc đầu: “Không phải, cháu cùng Tạ San ăn cơm trước, chú út ăn chưa ạ?”

“Ăn rồi.” Anh nói, giọng nói bỗng nhiên thấp xuống, “Lúc ăn thì còn suy nghĩ cháu có tới không.”

“……” Tùy Hi sửng sốt. Lời này…… Cô không dám đoán mò, chỉ có thể ôm chặt cái ly, cũng không ngẩng đầu lên mà ngập ngừng: “Cháu đáp ứng rồi, sẽ không thất hẹn.”

Quý Cảnh Thâm không nói tiếp, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô một hồi, dường như không có việc gì mà dời đi đề tài: “Có phải sắp thực tập rồi không?”

“Vâng, bắt đầu từ học kỳ sau ạ.”

“Đã xác định bệnh viện nào chưa? Có nơi nào muốn đi không?”

“Vẫn chưa xác định ạ,” Cô cắn ống hút, giọng nói có chút mơ hồ không rõ, “Tạm thời không có nơi nào đặc biệt muốn đi, theo phân phối của trường học cũng được ạ.”

Quý Cảnh Thâm im lặng một lát: “Không nghĩ tới muốn tự tìm bệnh viện nào sao?”

Tùy Hi dừng lại.

“Thực tập phải tốn một năm, nếu theo phân phối của trường, sẽ ở lại Thượng Hải, cháu muốn ở lại Thượng Hải sao?”

“Cháu……”

“Thật ra Nam Lâm cũng có rất nhiều bệnh viện không tồi,” Anh nói đến đây thì dừng lại, duỗi tay khẽ chạm vào ly ca cao của cô, nhẹ giọng nhắc nhở, “Có thể uống rồi.”

Tùy Hi vùi đầu uống, môi rất lạnh, được hơi nóng từ ca cao làm ấm áp, mang theo vị ngọt thơm nồng, cô liếʍ khóe môi, không biết nên trả lời những lời này của anh.

Thật lâu sau, cô thành thật nói: “Chú út, việc thực tập, cháu vẫn chưa suy nghĩ xong nên ở lại Thượng Hải, hay là trở về……”

Quý Cảnh Thâm tiếp lời cô: “Ừ, phải suy xét thật kỹ, ý chú là, hy vọng cháu trở về.”

Tùy Hi mở to mắt: “Chú út……”

“Chú không muốn can thiệp suy nghĩ của cháu, cháu muốn ở lại hay trở về, sao cũng được, quyền quyết định cuối cùng ở trong tay cháu,” Quý Cảnh Thâm cười một cái, mắt đong đầy sự dịu dàng, “Chú út chỉ là cho cháu một đề nghị, về Nam Lâm thực tập, tốt nhất chính là……” Nói đến đây, anh cố tình dừng lại, đôi mắt đen nhìn cô, không tách rời: “Tốt nhất chính là, tới bệnh viện chú út.”

Tùy Hi kinh ngạc, ống hút không hề phòng bị mà văng ra, ca cao phun vài giọt ở trên mặt……

Cô vội vàng tìm quanh khăn giấy để lau.

Quý Cảnh Thâm đưa cho cô một tờ, chờ cô lau xong, chậm rãi nói: “Suy xét thật kỹ, đừng vội, nghĩ kỹ rồi cùng nói chú út một tiếng, được chứ?”

Khăn giấy cuộn trong lòng bàn tay, chạm đến có chút dính.

Tùy Hi không chút nào để ý, đôi mắt ngó đông ngó tây không chịu nhìn anh, khi thật sự lơ đãng bốn mắt nhìn nhau, lại bị một mảnh ao sâu kia hút vào, hãm

sâu vào.

Về Nam Lâm, đi bệnh viện anh thực tập, về Nam Lâm, đi bệnh viện anh thực tập……

Như bị mê hoặc, Tùy Hi ma xui quỷ khiến mà gật đầu, đồng ý.

Quý Cảnh Thâm không nghĩ tới cô cứ như vậy mà đồng ý, đôi mắt có vẻ ngoài ý muốn, càng nhiều hơn là vui sướиɠ: “Thật sao?”

Tùy Hi phản ứng lại hành động của mình, muốn sửa miệng thì lại nói không nên lời, cô rũ đầu xuống, trái tim khẩn trương phập phồng, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc cuối cùng trở lại đất bằng, hạ quyết tâm.

Trở về thì…… Trở về đi!

“Vâng ạ.” Cô khẳng định trả lời.

Mặt mày giãn ra, Quý Cảnh Thâm mỉm cười nói được.

Đến cửa vào trạm, Quý Cảnh Thâm đứng lại: “Được rồi, trở về đi, đi đường cẩn thận.”

Tùy Hi vẫy vẫy tay: “Tạm biệt chú út.”

“Tạm biệt,” Anh hơi mỉm cười, môi giật giật, muốn nói cái gì, lại chưa nói, lời đến bên miệng thành một câu, “Sớm về nhé.”

Sớm về Nam Lâm một chút, trở lại bên cạnh anh.

……

Lên tàu hỏa, chỗ ngồi của Quý Cảnh Thâm dựa vào cửa sổ, anh mới vừa ngồi xuống muốn nhắm mắt một chút, cánh tay bị ai đẩy đẩy.

Anh mở mắt, ánh mắt dò hỏi chuyện gì.

“Lúc nãy đi ra tìm anh, thấy anh đang nói chuyện với một cô gái,” Đồng nghiệp chế nhạo, “Bạn gái đó à?”

Quý Cảnh Thâm nghe vậy thì cười cười, không nói một lời.

Tùy Hi à……

Đó là một người sớm nên cùng anh ở bên nhau, lại bởi vì anh tự cho là đúng mà tách ra.