Chương 6: Đưa đến trường

Kể từ ngày Quý Cảnh Thâm về nước, anh lập tức phải đi xã giao rất nhiều, lúc Tùy Hi đi học ngẫu nhiên có thể ở từ xa đã nhìn thấy anh đang vội vàng đi, nhưng số lần gặp mặt lại rất ít ỏi, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hôm nay, sáng sớm Tùy Hi rời giường phát hiện bà nội đang ôm ngực dường như có chút không thoải mái, biết bệnh tim của bà nội lại tái phát, cô liền vội vã mở hòm thuốc lấy thuốc bà nội hay dùng ra, rót nước ấm để bà uống.

Uống xong thuốc bà nội thấy tốt hơn rất nhiều, Tùy Hi không yên tâm ra cửa đi học, bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cô chậm trễ, cô bỏ lỡ chuyến xe buýt trước nay vẫn thường ngồi, một đường chạy như điên đến sân ga thì lại phát hiện, chuyến tiếp theo phải đợi thêm mười lăm phút nữa.

Bây giờ là bảy giờ hai mươi phút, chờ xe buýt tới, lại đến trường học, nếu may mắn thì có lẽ có thể không đến muộn, nghĩ đến đây, Tùy Hi nhụt chí mà đá đá cục đá bên chân, không biết làm gì chỉ đành cúi đầu ủ rũ chờ.

Một chuyến xe buýt này không chỉ đi qua trường học, mà còn phải đi qua chợ bán thức ăn, đến trạm dừng ở quảng trường trung tâm thành phố, bởi vậy những người đợi từ sớm chen chúc lộn xộn đi vào. Thật vất vả chuyến tiếp theo đến, Tùy Hi theo thói quen liền nhường người già lên trước.

Người xung quanh lục tục chen lên xe, chờ đến lúc Tùy Hi muốn lên, bên trong đã sớm chật ních người không thể đặt chân lên nữa, cô yên lặng thu chân, nhìn nhìn đồng hồ.

So với việc lại chờ chuyến xe tiếp theo tới, nói không chừng cô chạy đi còn có thể đến trễ ít hơn vài phút.

Quyết định xong, Tùy Hi siết chặt quai đeo cặp mà bắt đầu chạy, mới vừa chạy qua một con phố liền gặp phải đèn đỏ, cô chống đầu gối thở dốc thật mạnh.

Miệng há ra, gió lạnh mùa đông đều phả vào mặt, kí©h thí©ɧ yết hầu cô ngứa lên một trận, không nhịn được hung hăng ho khan sù sụ. Tầm mắt cô mơ hồ, hình như có người đứng trước mặt cô, đang gọi tên cô, Tùy Hi hoảng hốt ngẩng đầu.

“…… Chú út?”

Vừa chạy một hơi xong cả người toàn là mồ hôi, mái tóc đen trên trán bị thấm ướt, nhẹ nhàng mềm mại che ở trước mắt, tăng thêm rất nhiều vẻ ôn hòa, Quý Cảnh Thâm thuận tay gạt qua, hỏi cô: “Sao cháu lại chạy vội vã thế?”

“Người trên xe buýt quá nhiều nên cháu không lên, nếu lại chờ chuyến tiếp theo thì cháu sẽ đến muộn mất.”

“Vậy thì……” Quý Cảnh Thâm như đang suy tư gì đó.

Tùy Hi cắn môi, thấy đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, sốt ruột cuống quít muốn chạy đi: “Tạm biệt chú út ạ.”

Còn chưa bước ra một bước cô đã bị ngăn lại.

“Chờ cháu chạy đến nơi, sớm đã muộn rồi.” Anh không cho rằng một cô bé tám tuổi có thể duy trì tốc độ chạy đến mấy ngàn mét: “Cùng về thôi, chú út lái xe đưa cháu đến trường học.”

“…… Cảm ơn chú ạ!” Tùy Hi vui sướиɠ.

Hai người chậm rãi đi về, Tùy Hi liền đứng bên cạnh xe Quý Cảnh Thâm chờ anh lên lầu đổi quần áo, trong khu này có bán bữa sáng, cô cảm thấy không thể ngồi không xe của chú nhỏ, liền đi qua mua bánh trứng và sữa đậu nành.

Quý Cảnh Thâm rất đúng giờ, nói năm phút chính là năm phút, anh khom lưng ngồi vào trong xe, liếc mắt nhìn chiếc túi Tùy Hi cầm trên tay: “Chưa ăn sáng sao?”

Tùy Hi lắc đầu, thắt đai an toàn xong rồi đưa qua: “Chú út, cái này là cho chú.”

Tay Quý Cảnh Thâm khựng lại, biết suy nghĩ của Tùy Hi nhưng cũng không từ chối mà nhận lấy.

Xe từ khu phố nhỏ rời đi, chạy ra đường lớn, Quý Cảnh Thâm chuyên tâm lái xe, vừa ổn định vừa nhanh. Trong xe mở quảng cáo, một giọng nữ ngọt ngào đang nói tin tức sáng sớm, Tùy Hi nghe chút, bỗng chốc liền nghĩ tới phim phóng sự ngày đó nhìn thấy.

Dù cho đã qua nhiều ngày như vậy, những cảnh tượng cùng tiếng la hét đó vẫn rõ ràng như cũ trước mắt, cô nắm chặt quai cặp trong tay, có chút muốn hỏi Quý Cảnh Thâm, nhưng trong thâm tâm lại có chút sợ hãi, chần chừ tới chần chừ đi, ngược lại làm Quý Cảnh Thâm phát hiện.

“Muốn hỏi gì sao?”

Tùy Hi sửng sốt một cái, lúc này ngược lại không sợ chút nào, thành thật hỏi.

“Sự cố ngày 9 tháng 11 ấy ạ……”

Vẻ mặt của Quý Cảnh Thâm có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên là không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, thực tế là khi sự cố làm thế giới khϊếp sợ này xảy ra vào năm ngoái, anh còn chưa tới nước Mỹ, nhưng cũng cách đó không lâu lắm, xem như cũng biết rõ.

Lúc ấy phần tử khủng bố tổng cộng cướp ba chiếc máy bay, trong đó hai chiếc đâm sụp hai trung tâm thương mại của New York, chiếc còn lại tạo thành vết hỏng nghiêm trọng cho Lầu Năm Góc, con số thương vong rất lớn, làm lòng người nước Mỹ hoảng sợ trong một khoảng thời gian rất dài.

Bây giờ đã qua hơn một năm, mà vẫn làm mọi người vừa nghe liền biến sắc như cũ.

Không nói cụ thể sự việc quá mức trầm trọng và phức tạp cho cô biết, Quý Cảnh Thâm chọn vài khía cạnh tương đối nhẹ, khái quát toàn bộ sự cố lần đó một lần, trong đó không thể tránh được sẽ có một ít thuật ngữ chuyên nghiệp, Tùy Hi nghe được cái hiểu cái không.

“Vậy nước Mỹ bây giờ có phải rất nguy hiểm không ạ?”

Quý Cảnh Thâm tìm từ, không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Trên thế giới không có nơi nào tuyệt đối an toàn, cho dù thân ở nơi nào, đều phải học cách bảo vệ chính mình thật tốt. Nói một cách tương đối thì, chúng ta sinh ra tại một đất nước hoà bình, thời đại hoà bình, đã là một việc phi thường hạnh phúc và đáng quý trọng.”

Những lời này Tùy Hi nghe hiểu, cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng đã tới trường rồi, cô ôm cặp xuống xe, vòng qua ghế lái xe: “Cảm ơn chú nhỏ, bái bai chú ạ.”

“Tạm biệt cháu.”

Nhìn theo bóng dáng đi vào của Tùy Hi, Quý Cảnh Thâm không đi vội, liền dừng ở ven đường ăn sáng trước. Anh hiện giờ không có việc gì, định vào hiệu sách, chọn sách cho Lê Tấn.

Hai người đều theo chuyên ngành y lâm sàng, tuổi xấp xỉ nhau, lại là hai người Trung Quốc duy nhất trong lớp, đương nhiên sẽ làm quen với nhau. Thứ Lê Tấn tiếp xúc trong trường học toàn là tiếng Anh, ngẫu nhiên rảnh rỗi không có việc gì lại dành thời gian đọc tiểu thuyết toàn bằng tiếng Anh, đã sớm ngán tận cổ luôn rồi, lần này nhân lúc Quý Cảnh Thâm về nước, nói từ lâu đã muốn anh mang một quyển sách viết bằng tiếng mẹ đẻ trở về.

Đang trong giờ làm việc hành chính, tiệm sách ngoại trừ nhân viên làm việc thì không còn ai, Quý Cảnh Thâm dọc theo đường đi đến lầu ba, chọn mấy quyển ở khu tiểu thuyết trong và ngoài nước cho Lê Tấn, sau đó đi đến khu chuyên về y học, tùy ý cầm một quyển, ngồi xuống ghế đọc gϊếŧ thời gian.

“Cảnh Thâm?”

Quý Cảnh Thâm nâng mắt lên, nhận ra người trước mặt, hơi mỉm cười: “Thầy Hướng, lâu rồi không gặp thầy.”

Hướng Chính Anh không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy học sinh nhiều năm không gặp, vui vẻ hớn hở ngồi xuống đối diện Quý Cảnh Thâm: "Tôi nói thấy ai có vẻ quen quen, vừa gọi thì đúng là em rồi.”

“Vào đại học rồi chứ? Em học ở đâu?”

“Tân Pháp ạ.”

Hướng Chính Anh lắp bắp kinh hãi, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ lại cảm thấy đây vốn đã trong dự kiến của ông, nói không khoa trương chứ, Quý Cảnh Thâm là học sinh thông minh nhất trong hai mươi năm dạy học của ông, hiện giờ lại thi đậu trường cao đẳng Thường Thanh Đằng nữa, tương lai rất có tiền đồ.

“Em học ngành gì?”

Quý Cảnh Thâm cười nói: “Y học lâm sàng ạ.”

“Học y sao, tốt lắm tốt lắm, có tiền đồ!” Hướng Chính Anh tán thưởng gật đầu: “Vậy bây giờ em đang trong kỳ nghỉ đông sao?”

“Vâng, thầy.”

Thầy trò hơn hai năm không gặp, đề tài có thể nói đến có rất nhiều, chủ yếu là Hướng Chính Anh hỏi, Quý Cảnh Thâm đáp. Hai người trò chuyện đến nhập thần, di động của Hướng Chính Anh vang lên, Quý Cảnh Thâm trong lúc vô tình nhìn qua, trên cuộc gọi hiển thị hai chữ “Con gái”.

“Ba ở tầng hai, bên bàn trà nhé.” Hướng Chính Anh nói chỗ của mình, cúp điện thoại: “Dư Tâm con gái thầy, buổi sáng hơi sốt nhẹ nên thầy mang đi bệnh viện xem, lúc đi ra thì cứ đòi đến hiệu sách mua sách, thầy nghĩ dù sao cũng xin nghỉ rồi, gần đây nó rất mệt, để nó nghỉ ngơi một ngày cũng không sao.”

Tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng Quý Cảnh Thâm biết Hướng Dư Tâm, lúc trước thường xuyên nghe Hướng Chính Anh nhắc tới, là con gái duy nhất trong nhà, chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, trước mắt hẳn là đang học cấp ba.

Đang nói chuyện thì Hướng Dư Tâm từ cửa cầu thang chạy tới, ôm lấy cánh tay Hướng Chính Anh cọ cọ làm nũng, chú ý tới người đang ngồi đối diện ba mình, cô tò mò hỏi: “Ba, vị này là?”

“Đây là học sinh trước kia của ba, Quý Cảnh Thâm.”

Quý Cảnh Thâm lễ phép cười nhẹ: “Chào em.”

“Chào anh ạ, em là Hướng Dư Tâm.” Nghe tên Hướng Dư Tâm liền biết là ai, học sinh mẫu mực Hướng Chính Anh thường thường treo ở bên miệng, hôm nay đã được nhìn thấy người thật rồi.

Hướng Chính Anh bảo Hướng Dư Tâm ngồi xuống bên cạnh, chỉ chỉ Quý Cảnh Thâm: “Thời gian trước không phải ồn ào muốn học y sao, đây, Cảnh Thâm học y đấy, con có gì muốn hỏi có thể hỏi nó.”

Hướng Dư Tâm vội vàng xua tay, xấu hổ nói thầm: “Nhưng con bây giờ không muốn học mà……” Đôi mắt to xoay chuyển, cô chống cằm, hỏi hắn: “Nghe nói học y rất vất vả, phải đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, đúng không ạ?”

“Đúng vậy.” Quý Cảnh Thâm nói: “Đúng là nhiều sách thật.” Hơn nữa đều là tiếng Anh.

Hướng Dư Tâm lập tức cảm thấy sùng bái, bắt đầu hỏi liên tục. Quý Cảnh Thâm ngược lại cũng kiên nhẫn, cô hỏi cái gì hắn trả lời cái đó, vẫn là Hướng Chính Anh kết thúc hai người một hỏi một đáp, đau lòng con gái còn đang bệnh, muốn mang cô về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Quý Cảnh Thâm đồng ý, đưa hai người xuống lầu, vừa lúc tính tiền dưới tầng một, rồi lái xe về nhà.

Bọc hết sách mua được vào một cái túi rồi đặt vào một góc hành lý, Quý Cảnh Thâm nằm lên giường, tiếp tục đọc cuốn sách còn dở hôm qua.

……

Học sinh tiểu học tan học sớm, vừa hơn năm giờ phòng khách liền truyền đến tiếng hi hi ha ha của Quý Luật, đánh thức Quý Cảnh Thâm từ trong giấc ngủ không sâu, anh ngồi dậy lấy lại bình tĩnh, vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, xuống lầu vừa lúc ăn cơm.

Ăn cơm xong, Quý Bỉnh Khả gọi lại Quý Cảnh Thâm, chỉ vào hai hộp quà đặt trên sô pha, bảo anh đưa đến nhà Tùy Hi ở cách vách, Quý Cảnh Thâm đồng ý, thấy trên bàn trà lộn xộn sách bài tập của Quý Luật liền dọn dẹp hết vào nhà.

Quý Luật ngồi thẳng lưng trên ghế: “Chú nhỏ, có phải chú định đi nhà Hi Hi không ạ?”

“Ừ.”

Nghe vậy Quý Luật lập tức hưng phấn nhảy lên từ chiếc ghế, bảo “Vậy cháu nói cậu ấy một tiếng đã”. Quý Cảnh Thâm còn đang suy nghĩ ý tứ của mấy lời này, liền thấy Quý Luật dùng sức gõ cửa sổ.

Sau đó cửa sổ như biết trước mà được mở ra, mặt Tùy Hi lộ ra, Quý Cảnh Thâm nhòm qua, bốn mắt nhìn nhau.

Editor: Vô Ngôn Team