Chương 4: Một Người Không Muốn Cưới Một Người Không Muốn Gả

Chu Mộ vừa bước vào cổng nhà, liền nghe thấy tiếng Hà Ngọc, thị vệ bên người hắn, vọng ra từ bên trong.

"Là do thuộc hạ không theo sát thiếu gia, xin hầu gia trách phạt."

"Trách phạt cái gì, bản công tử không phải đã trở về rồi sao." Chu Mộ phiền muộn bước vào đại sảnh, nhìn vẻ mặt khổ sở của cha mình trên ghế: "Ngươi hôm qua đi đâu! Sao một đêm không về nhà."

Mẹ hắn ở một bên khuyên giải: “Ngươi hỏi chuyện thì hỏi chuyện, sao thẩm vấn con trai như thẩm vấn phạm nhân vậy?”

Cha hắn chống cằm bằng tay, nhỏ giọng cầu xin: “Phu nhân, cho ta chút thể diện.”

Chu Mộ thở dài, quỳ xuống hai chân thẳng tắp: “Cha mẹ, đêm qua con nhất thời hồ đồ đã có quan hệ da thịt với Hứa Triều.” Hắn chưa nói chuyện mình bị hạ dược, nếu cha mẹ biết được nhất định sẽ mắng hắn thậm tệ, sau này không cho phép hắn đi du sơn ngoạn thủy nữa.

Diệp Ngưng nghe xong lời nhi tử, vỗ đùi đứng dậy mắng chửi: “Chu Mộ, nói lại cho mẹ nghe, ngươi với ai có quan hệ da thịt?”

“Với Hứa Triều, chính là Hứa Triều mà các người biết đấy, cái kẻ điên ta ghét đó.” Chu Mộ bị mẹ dọa sợ đến run rẩy, đành phải cắn răng nói.

“Người tới thượng roi.” Diệp Ngưng lửa giận công tâm, nàng biết chính mình nhi tử ham chơi, nhưng hắn rốt cuộc cũng không có làm ra cái gì trái với gia quy đại sự, liền cũng không quản hắn, lại không nghĩ rằng một ngày kia hắn cư nhiên ngủ tới trên người nữ nhi trưởng công chúa, đương triều được sủng ái nhất quận chúa.

Mặc dù rất thích Hứa Triều, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn cùng trưởng công chúa kết chuyện hôn nhân, đương nhiên cũng không dám tưởng tượng.

Lúc này đến lượt Cha hắn ngăn cản phu nhân nhà mình: "Đừng động một chút là đánh roi, tổn thương cảm tình." Hắn bị trận roi kia đánh cho sợ hãi, nhìn thấy roi mà kinh hồn bạt vía, thật sự sợ Diệp Ngưng chưa hết giận, lại cho hắn thêm một roi.

“Bây giờ ngươi muốn giải quyết thế nào thì tự nói đi.” Diệp Ngưng bình tĩnh lại, để Chu Mộ tự mình đưa ra giải pháp.

“Tuy ta cũng không nghĩ đến chuyện cưới Hứa Triều…” Vừa dứt lời, Chu Mộ đã bị Diệp Ngưng nhìn chằm chằm.

“Nhưng vẫn hy vọng cha mẹ ngày mai có thể cùng ta đến phủ trưởng công chúa để cầu hôn Hứa Triều.”

Chu Bình lúc này lại khó khăn:

"Nếu là ngày mai hạ sính, hôm nay ta phải đi gặp Hoàng Thượng, vì các ngươi hai người cầu."

Diệp Ngưng thật mạnh chụp một phen đầu của hắn, hung ác nói:

"Kia còn không chạy nhanh đi, đưa Chu Mộ theo."

Ban đêm giờ Tuất, thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng đã được truyền đến hai phủ. Ngày thứ hai, tin tức được loan báo toàn thành, hôn lễ sẽ được cử hành sau nửa tháng theo nghi lễ chính thức. Sính lễ Chu gia cũng tuân theo lễ nghĩa, đưa đến phủ của Trưởng Công chúa.

Chu Mộ và Hứa Triều, cuộc hôn nhân này, không muốn cũng phải muốn.

Chỉ còn 10 ngày nữa là đến ngày thành thân với Chu Mộ. Hứa Triều đã bị giam lỏng trong phủ 5 ngày. Cuối cùng, Trưởng Công chúa cũng ra lệnh cho phép nàng ra khỏi phòng, nhưng số lượng binh lính canh gác trong phủ cũng được tăng gấp đôi.

Hứa Triều vội vã sai người mang tin đi ra ngoài, nhờ Lý Duyệt, nữ nhi của Lý phủ, cùng đi tửu lầu du ngoạn. Lý Duyệt là tỷ muội thân thiết với Hứa Triều từ nhỏ. Khi còn học ở học đường, vì Hứa Triều chán ghét Chu Mộ mà Lý Duyệt cũng xa cách với Viên Lịch, người mà nàng rất quý mến.

Ngọc Ninh biết được Hứa Triều muốn trộm đi ra khỏi cung, chỉ biết khóc nức nở và nói: "Tiểu thư, người phải mau chóng trở về." Nàng đã bị Trưởng Công chúa thuyết giáo nhiều lần rằng phải chăm sóc tốt Quận chúa, nhưng Quận chúa là ai, một tiểu thị nữ như nàng làm sao có thể quản được.

Hứa Triều nói: "Chờ ta, ta sẽ mang bánh hoa quế về cho ngươi." Nàng lén lút nhảy ra khỏi bức tường thấp ở phía sau phủ.

Nàng nhảy qua bức tường với tư thế vô cùng linh hoạt, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên nàng làm vậy.

Hứa Triều che mặt bằng khăn voan, cuối cùng cũng đến tửu lầu và gặp được Lý Duyệt.

"Ngươi và Chu Mộ... Sao đột nhiên muốn thành thân?" Lý Duyệt nghe tin này từ miệng nha hoàn, ban đầu nàng tưởng chỉ là tin đồn, mãi đến khi mẫu thân nhắc đến trong bữa trưa nàng mới xác nhận chuyện này.

Lý Duyệt vốn định sau đó sẽ đi tìm Hứa Triều để hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại bị thị vệ canh gác bên ngoài ngăn lại, nói rằng không có lệnh của Trưởng Công chúa thì không ai được gặp Hứa Triều. Lúc này, Lý Duyệt bắt đầu đoán già đoán non rằng đã có chuyện gì xảy ra.

Hứa Triều không biết giải thích thế nào, vốn tưởng rằng có thể nói hết mọi chuyện, nhưng suy nghĩ kỹ lại vẫn thấy khó lòng giải thích, đành phải nói ngắn gọn: "Tình cảm sét đánh."

Hứa Triều cầm chén trà bên cạnh nhấp một ngụm, càng nghĩ càng buồn bã. Nàng không hiểu sao mình lại thảm đến vậy, bị Chu Mộ ngủ không nói, giờ đây lại rơi vào kết cục phải gả cho hắn.

Nàng không dám tưởng tượng sau này mỗi ngày nhìn đến gương mặt kia, mình sẽ buồn khổ đến mức nào. Huống chi hắn còn có thói quen nói năng tùy tiện, chỉ nghĩ đến thôi Hứa Triều đã cảm thấy cuộc sống của mình ở Chu phủ sẽ không tốt đẹp gì.

“Thật là tạo hóa trêu người!” Lý Duyệt nhìn thấy Hứa Triều khổ sở, cũng không biết làm thế nào để an ủi. Hai người chỉ có thể cùng nhau phiền muộn.

“Ta thật sự không muốn gả cho Chu Mộ, Duyệt Duyệt.” Hứa Triều buồn bã, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt lăn tăn trong mắt. Nàng còn nghĩ đến ngày chiêu thân sau này, mình sẽ từ từ lựa chọn một nam tử ưng ý, nhưng giờ đây mộng đẹp đó đã hoàn toàn tan vỡ.

Lý Duyệt định vươn tay an ủi Hứa Triều, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị người khác giành mất lời: "Ngươi cho rằng ta muốn cưới sao? Ta còn ủy khuất hơn ngươi nhiều!"

Hứa Triều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Mộ mặc một bộ thanh bào, kéo rèm cửa bước vào. Hắn đứng trên cao nhìn xuống nàng, sau lưng hắn là Viên Lịch đi theo.

"Không muốn cưới thì từ hôn!" Hứa Triều đứng phắt dậy khỏi ghế, chống nạnh, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Mộ.

“Ngươi cho rằng ta không nghĩ sao, Hứa Triều? Hôn thư đã hạ, không phải muốn lui là có thể lui.”

Chu Mộ nhìn Hứa Triều đang đứng trên ghế, hắn vẫn cao hơn nàng. Tầm mắt hắn nhìn xuống, lướt qua khuôn ngực đầy đặn mê người của nàng, trong đầu lại hiện lên cảm giác mềm mại khi sờ vào nó đêm đó.