Chương 4: Nhà trọ quỷ dị

Ba người chúng tôi từ chỗ lão Chương lấy đi ba sợi dây thừng thô to, đi về phía rừng rậm.

Ban đêm rừng rậm rất lạnh, gió cũng là như không muốn đòi mạng mà thổi ù ù.

“Liền nhặt ở đây đi.” Đi đại khái mười mấy phút, tôi có chút đi mệt, liền nói với hai người bên cạnh.

“Nhặt nhanh lên coi, ai con mẹ nó lười biếng, tôi sẽ đánh người đó.” Từ Hàng mắng.

“Ai ui, tôi đau bụng quá.” Tôi che lại bụng, tôi là đau thật, phỏng chừng vừa rồi bị gió lạnh thổi vào, hiện tại bụng nháo đòi làm cách mạng đây mà.

“Ai ui, tên thối tha này, tôi lúc này mới vừa nhắc nhở cậu liền đau bụng, tìm đánh có phải hay không?” Từ Hàng mặt tối sầm mắng.

“Không phải, là đau thật, hai người nhặt trước, tôi đi nặng đã.” Nói xong tôi liền chạy tới bụi cỏ trước mặt, cởϊ qυầи liền chuẩn bị khai súng.

Không được!

Tính tình thối tha của hai tên này, tôi đã quá hiểu, nếu tôi đi nặng ở đây, hai tên này khẳng định đến ở lúc tôi đi được một nửa móc ra di động điên cuồng chụp.

Quá mạo hiểm, tôi không thể để một đời anh danh của mình bị huỷ hoại, nghĩ vậy, tôi kéo quần lên, đi vào bên trong rừng rậm thêm mười phút, nhìn nhìn mặt sau, thấy hình như không có gì người đi theo, lúc này mới an cái tâm.

Tôi ngồi xổm xuống bắt đầu bài tiết, hai chữ thôi, thoải mái.

Sau khi đi xong, đầu của tôi cũng mơ hồ, tôi nhìn rừng rậm chung quanh, đều đen như mực, vừa rồi tôi là từ hướng nào chạy tới vậy cà?

Thật sự không phải là tôi mù đường, nhưng chỗ này tối lửa tắt đèn, có quỷ mới biết tôi là từ chỗ nào chạy tới.

Tôi tức khắc có chút hối hận, trước kia thường xuyên nghe nói người nào đó ở trong rừng rậm mặt đi lạc mấy chục năm, đợi đến khi được người khác phát hiện thì đã thành dã nhân gì đó, ví dụ nhiều không kể xiết, sớm biết như vậy, thà tôi bị kia hai thắng ‘khán nộn’’ kia chụp hai tấm ảnh cởi truồng cũng tốt hơn làm dã nhân mấy chục năm đi.

Tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác tìm đại một phương hướng, đi qua.

“Từ Hàng, Vương Thụy, nghe được không, mấy người ở đâu thế?!” Tôi đã đi nửa giờ, lúc này mới tin được một chuyện, tôi lạc đường rồi.

“Có ai ở đây không.” Tôi rống lớn một tiếng, đột nhiên, tôi nhìn đến phía trước, thấy ở đó mơ hồ một kiến trúc nhìn như nhà ở.

Thật tốt quá, có nhà ở thì khẳng định sẽ có người, tôi chạy qua đó, căn nhà này thoạt nhìn giống như nhà trọ thời cổ đại, chẳng qua có vẻ cực kỳ cũ nát, bên ngoài rách tung toé, phía trên còn có một cái bảng hiệu, chẳng qua đã bị mạng nhện chắn mất, nhìn không rõ chữ viết phía bên trên lắm, hình như là cái gì gì đó nhà trọ.

Nhìn bộ dáng cũ nát thế này, bên trong hơn phân nửa cũng là không có người ở, chẳng qua ban đêm rừng rậm lạnh đến dọa người, có cái nhà nát che mưa chắn gió cũng tốt hơn là không có, chờ ngày mai trời sáng lại đi ra ngoài tìm bọn họ đi, đáng tiếc không thể nhìn các bạn học nữ thay quần áo, thật đau trứng.

Tôi chạy vào nhà, bên trong này thật sự không phải cũ nát bình thường, nơi nơi đều là mạng nhện cùng tro bụi, nơi này có thể cho người ở lại sao? Lại nói, loại người gì mà lại mở nhà trọ trong rừng rậm vậy chứ, thật là ăn no rỗi việc.

Còn may bên trong này còn tương đối ấm áp một chút, tôi ghép hai cái bàn trong nhà trọ lại, sau khi dùng giấy lau lau, tôi liền nằm ở phía trên chuẩn bị ngủ.

Tí tách, tí tách.

Tôi ngủ nửa ngày, cứ việc buồn ngủ muốn chết, nhưng là lại bị tiếng nước này làm ồn ào đến tâm phiền ý loạn, tiếng nước này giống như từ phía hậu viên sau nhà trọ truyền đến, kỳ quái, hậu viện này vì sao lại sẽ có tiếng nước nhể?

Tôi đứng lên, từ trên người móc ra một cây nến, bậc lửa thắp nến, chung quanh tức khắc sáng lên.

Tôi từ từ đi về phía hậu viện nhà trọ.

Hậu viện rất lớn, nơi nơi đều là cỏ dại, về phần bên trong hậu viện.

Mụ nội nó chớ.

Mặc dù tôi lá gan đủ lớn, cũng là bị dọa không nhẹ, bên trong hậu viện này thế nhưng chất đầy quan tài, những quan tài đều rất cũ nát, thoạt nhìn hẳn là có từ rất lâu rồi.

Lúc này, tiếng nước chính là truyền đến tũ hai cỗ quan tài trong góc nhà trọ, tôi chầm chậm đi qua.

Đột nhiên cảm giác như dẫm phải cái gì, tôi cúi đầu vừa nhìn, móa nó, thế nhưng là một bộ xương khô, bộ xương khô này còn ăn mặc một thân đạo bào màu vàng. Hình như là một đạo sĩ.

Trong tay bộ xương khô này còn có một con dao găm rỉ sét.

Tôi đi đến bên cạnh quan tài, hai cỗ quan tài đã rất cũ nát, bên ngoài dùng thứ gì đó màu đỏ vẽ một đống các loại phù như hay nhìn thấy trên TV, tiếng nước chính là từ trong quan tài truyền đến.

Tôi ngồi xổm người xuống nhìn, lúc này liền thấy phía dưới quan tài một mảnh ẩm ướt, phía dưới quan tài chảy ra rất nhiều nước.

Ể, tôi nhìn thấy trên một bộ quan tài thế nhưng có một tờ giấy.

Tờ giấy này đã ố vàng, chữ viết cũng có chút không rõ ràng cho lắm, chẳng qua vẫn miễn cưỡng có thể thấy rõ.

“Bản nhân đạo thuật vô dụng, trên đường gặp phải yêu tà làm hại, phong ấn hai cỗ Hỉ Thần trong nhà trọ đuổi thi, nếu như đạo hữu nào nhìn thấy, thỉnh thay tôi đưa hai cổ thi thể này về quê an táng, nếu như là người bình thường nhìn thấy phong thư này, lập tức rời đi, nhớ lấy, không được mở quan! Thần Lịch Hải, lưu lại năm 1973.”

Năm 1973? Năm nay là 2007 đấy, nói như vậy là chuyền từ hơn ba mươi năm trước?

Con người của tôi kỳ thật tương đối mê tín, rốt cuộc chuyện xưa của ông nội tôi là tôi từ nhỏ nghe đến lớn, nhưng lúc tôi nhìn dòng chữ trên tờ giấy này, không được mở quan?

Người ấy à, chính là phạm tiện*, có đôi khi càng không cho bạn làm, bạn lại càng muốn làm.

*phạm tiện: biết là làm chuyện không tốt nhưng vẫn cứ làm

Lúc tôi nhìn thấy mấy chữ này, theo bản năng liền có chút muốn mở quan tài ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là thứ gì, nếu thật là thi thể do đuổi thi thợ mang đến, cũng có thể mở rộng tầm mắt.

Nghĩ vậy, tôi đặt tay lên trên nắp một bộ quan tài, dùng sức đẩy nắp quan tài ra.