Chương 6.2: Quen biết

Thân thương rung kịch liệt, tua rua màu đỏ hoàn toàn vùi vào trong tuyết. Giang Lăng lúc này mới ý thức được mình đang nín thở, hắn hít một hơi thật sâu, vội vàng đỡ được sủng vật của mình: “Ai u Bảo Bảo, ngươi không sao chứ? Ta xem xem, trên người của ngươi sao lại nhiều vết thương như vậy, lông cũng tróc mất một khối, ai u……”

Giang Lăng ôm linh miêu than ngắn thở dài, đáng tiếc ngoài trừ hạ nhân phủ Giang An Hầu, ở đây không ai quan tâm đến tâm tình của Giang Lăng.

Lúc này đã là giữa trưa, khách quý đến nườm nượp nên không ít người ra vào sơn trang. Động tĩnh chỗ này không nhỏ, rất nhanh đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Mọi người vừa thấy màn khi nãy đều kinh ngạc sửng sốt, nhất thời không ai lên tiếng.

Trong yên tĩnh, Minh Hoa Thường xoa xoa búi tóc hơi lỏng của mình, ngập ngừng nói: “Cái kia, trâm cài tóc của ta……”

Là vàng ròng, còn rất đắt giá, nàng có thể nhặt lại được không?

Mới vừa rồi thương của Nhậm Dao nhắm về phía linh miêu, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Minh Hoa Chương tiện tay rút trâm cài của Minh Hoa Thường ném về phía mũi thương của Nhậm Dao, đánh hồng anh thương trật hơn một tấc, vừa đủ giữ mạng của linh miêu.

Nhậm Dao tập thương nhiều năm, Nhậm gia thương là tín ngưỡng cũng là kiêu ngạo của nàng, thế nhưng hôm nay lại bị một thiếu niên tùy tiện phá giải?

Hắn thậm chí không dùng binh khí, mà là rút trâm cài của nữ tử bên cạnh. Điều này đối với Nhậm Dao mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã.

Nhậm Dao lạnh mặt rút thương ra, nói với Minh Hoa Chương: “Ngươi là người phương nào?”

“Tại hạ là Minh Hoa Chương.” Minh Hoa Chương hoàn toàn không cảm thấy mình vừa mới làm chuyện gì ghê gớm, phảng phất chỉ là thuận tay hái một đóa hoa, khoanh tay bình đạm nói: “Nơi này là trang viên của Thái Bình công chúa, còn chưa tới mười lăm, không nên thấy máu. Linh miêu dù sao cũng là một sinh mạng, nếu nó không làm người nào bị thương thì trừng phạt nhẹ cũng không sao, nhưng không cần phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt.”

Sắc mặt của Nhậm Dao rất khó coi, tay nàng dùng sức, mũi thương phát ra một tiếng xé gió sắc bén làm tuyết trên mặt đất cũng bay lên. Nàng chỉ vào Minh Hoa Chương nói: “Thương của Nhậm gia ta thà gãy chứ không cong. Ta đã lập lời thể trước bài vị của tổ sư gia, không dám chưa chiến mà đã bại. Các hạ có thể đánh lệch thương của ta, có thể thấy cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, thỉnh chỉ giáo.”

Minh Hoa Chương đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cánh tay bị giữ chặt. Hắn sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn liền thấy Minh Hoa Thường giữ chặt tay áo của hắn, đôi mắt dường như biết nói, lắc đầu với hắn. Sau đó nàng cười đi về phía Nhậm Dao, giọng điệu thoải mái vui vẻ: “Gặp được nhau chính là duyên phận, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ làm cái gì? Nhậm nương tử, vừa rồi đa tạ ngươi cứu ta, thương pháp của ngươi thật tốt, ta chưa từng thấy thương pháp nào uy phong như vậy đâu.”

Nhậm Dao có thể không chút khách khí hạ chiến thư với Minh Hoa Chương, nhưng khi một tiểu nương tử xinh đẹp tươi cười niềm nở đi tới, Nhậm Dao lại mặt lạnh cũng không được, động thủ cũng không được, nàng cứng rắn nói: “Đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi đừng có lại đây, đao thương không có mắt, ngươi có bị thương ta cũng mặc kệ.”

“Nhị huynh của ta chẳng qua tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn cảnh đó, cũng không có ý nhằm vào Nhậm nương tử. Không phải Nhậm nương tử đi cất hành lý sao? Ngươi ở viện nào, nói không chừng chúng ta cùng đường.”

Minh Hoa Thường không chút để ý mũi thương lạnh băng sáng loáng trong tay Nhậm Dao, tươi cười đi tới chỗ nàng. Vươn tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Nhậm Dao cũng ngượng ngùng chĩa thương vào Minh Hoa Thường, chỉ có thể thu hồi hồng anh thương nói: “Mậu Dần Viện.”

Minh Hoa Thường ngoài ý muốn mở to mắt, ngay sau đó vui mừng nói: “Vừa khéo cùng viện với ta. Nhậm nương tử, chúng ta cùng đi đi, nếu có thời gian ngươi có thể dạy ta một ít thuật phòng thân không……”

Minh Hoa Thường thân thiết mà kéo cánh tay Nhậm Dao. Nhậm Dao mấy năm nay vẫn luôn xem mình là nam tử, có rất nhiều nữ tử chán ghét nàng, trào phúng nàng, nhưng chẳng có ai chủ động tiếp cận nàng như Minh Hoa Thường. Nhậm Dao cứng đờ, chân tay luống cuống mà bị Minh Hoa Thường lôi đi.