Chương 7.3: Thái Bình

Minh Hoa Chương đến lông mày cũng chưa động, xung quanh náo nhiệt ồn ào nhưng đôi mắt hắn thanh lãnh đen nhánh, hai mi mắt giống như núi xa xăm được vẽ bằng mực nước, bên trong cong bên ngoài vểnh, đuôi mắt bằng phẳng hơi nhếch lên. Thời điểm hắn không nói lời nào, vẻ lạnh lùng trịch thượng liền ập đến trước mặt.

Minh Hoa Chương hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh trêu ghẹo, rũ mắt nói với Minh Hoa Thường: “Muội vừa tới chắc còn chưa bái kiến chủ nhân đúng không? Ta cùng muội đến gặp Thái Bình điện hạ.”

Minh Hoa Thường không quen thuộc với Minh Hoa Chương, nhưng nàng cảm thấy Minh Hoa Chương có chút không vui, muốn mang nàng rời khỏi chỗ này. Minh Hoa Thường mỉm cười với Tạ Tế Xuyên và các thiếu niên khác, đồng ý: “Được, đa tạ nhị huynh.”

Huynh muội hai người xoay người rời đi, hai người ăn mặc giống nhau, chẳng qua một cao một thấp, một người đơn giản một người váy áo hoa lệ, sánh vai đi cùng một chỗ cực kỳ đẹp đôi. Các nam lang ở sau lưng nhìn, thở dài: “Có đệ đệ hoặc là muội muội song sinh thật tốt, bất kể đi đâu, gặp mặt là có thể nói cho người khác bọn họ tới từ cùng một chỗ, trời sinh đã thân thiết hơn người khác.”

“Nói lại thì, ta còn tưởng rằng muội muội của Minh Hoa Chương cũng là mỹ nhân lạnh lùng chứ, không ngờ lại hoàn toàn tương phản, tướng mạo và tính tình đều rất ngọt ngào.”

“Đúng vậy, huynh muội bọn họ tuy rằng là long phượng thai, nhưng thoạt nhìn một chút cũng không giống.”

Tạ Tế Xuyên thu tầm mắt lại, khẽ cười nói: “Cuộc thi thơ bên kia dường như rất náo nhiệt, chúng ta cũng đi xem một chút đi?”

Các lang quân đồng ý, một đám người hăng hái đi về phía hội thi. Ngược hướng với đoàn người Tạ Tế Xuyên, Minh Hoa Chương mang theo Minh Hoa Thường đi tới hành lang gấp khúc, hỏi: “Tại sao muội lại ra đây?”

Minh Hoa Thường nói: “Lên núi vất vả như vậy cũng không thể đợi ở trong phòng mãi được, dù gì cũng nên đi thỉnh an gia chủ.”

Minh Hoa Chương nói: “Ta dẫn muội đi gặp Thái Bình công chúa trước, sau đó đưa muội đến Noãn Các ở bên kia. Nơi đó hầu hết là nữ quyến chưa lập gia đình, tiểu cô nương các muội sẽ có nhiều chuyện để nói.”

Kỳ thật Minh Hoa Chương bằng tuổi Minh Hoa Thường, nhưng hắn lúc nào cũng xem mình là trưởng bối, cứ mở miệng lại là “tiểu cô nương các muội”. Minh Hoa Thường gật đầu, thập phần ngoan ngoãn: “Được.”

Thái Bình công chúa hiện tại đang nghỉ ngơi ở sau điện, lấy thân phận của công chúa căn bản không cần giao thiệp với ai, muốn gặp ai thì trực tiếp kêu tới nói chuyện là được. Minh Hoa Chương rất nhanh đã tới, ánh mắt đảo qua cửa sổ đóng chặt, bất động thanh sắc nói với thị nữ: “Tại hạ Minh Hoa Chương phủ Trấn Quốc Công mang xá muội tới bái kiến Thái Bình công chúa, xin hãy chuyển lời.”

Một lát sau, thị nữ đã trở lại dẫn đường: “Công chúa đang ở bên trong, lang quân, nương tử thỉnh.”

Minh Hoa Thường đi theo sau huynh trưởng tiến vào điện, vừa vào cửa thiếu chút nữa bị huân hương trong điện làm hắt xì. Nàng lặng lẽ nhăn mũi lại, áp ngứa ngáy xuống. Khi Minh Hoa Thường hành lễ, nàng đảo qua một vòng trong điện, ngoài ý muốn phát hiện ngoài Thái Bình công chúa còn có hai nam tử trẻ tuổi ở đây.

Minh Hoa Chương dường như không phát hiện, trấn định thong dong mà chắp tay: “Thần tham kiến Thái Bình công chúa, tham kiến Lâm Tri quận vương, Ba Lăng quận vương.”

Minh Hoa Thường âm thầm kinh ngạc, đây là nhi tử của hoàng trữ, Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương? Nàng không dám biểu lộ ra mặt, vội vàng hành lễ cùng huynh trưởng: “Thần nữ bái kiến công chúa điện hạ, Lâm Tri Vương, Ba Lăng Vương.”