Chương 8.4: Biến cố

Chờ hơn một năm sau, thiên kim thật trở lại phủ Trấn Quốc Công, các nàng sẽ nói gì sau lưng nàng? Nàng đêm khuya cô độc chết ở thiên viện, ở trong mắt các quý tộc Lạc Dương có phải chỉ tóm bằng một câu đáng đời?

Minh Hoa Thường thở ra hắt ra, đi tới ngã rẽ, Minh Hoa Thường vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, trên người còn mặc y phục đỏ thì cực kỳ hoảng sợ.

Không ngờ nữ tử đối diện cũng lảo đảo hai bước, thét to: “Quỷ a a a!”

Minh Hoa Thường nhận ra đây chẳng qua chỉ là một nha hoàn, chẳng qua mặt bị ánh đèn chiếu ngược lên mới có vẻ âm trầm như vậy. Minh Hoa Thường nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không phải quỷ, ta là Minh nhị nương của phủ Trấn Quốc Công.”

Nữ tử đối diện cầm đèn cẩn thận chiếu lên người Minh Hoa Thường, sắc mặt lúc này mới trấn định lại: “Hoá ra là Minh nương tử, nô tỳ thất lễ. Minh nương tử, trời tối như vậy, sao người lại không cầm theo đèn?”

Minh Hoa Thường cố ý tách khỏi thị nữ dẫn đường, không muốn bị ai quấy rầy, nàng nói: “Hiếm khi nhìn thấy tuyết lớn như vậy, ta muốn nhìn ánh tuyết nên không đốt đèn. Đúng rồi, ngươi biết Nhậm nương tử phủ Bình Nam Hầu ở đâu không?”

Nha hoàn kia nhíu mày suy nghĩ, nói: “Hình như ở bên kia. Lúc nô tỳ lại đây có nhìn thấy Nhậm nương tử đứng ở dưới núi giả không hề nhúc nhích, trông rất dọa người.”

Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ, nhấc váy đi về phía nha hoàn chỉ.

Ngoài hành lang có tuyết, tuyết đọng phản chiếu một mảnh trắng xóa, mặc dù không đốt đèn cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Minh Hoa Thường đi theo con đường nha hoàn chỉ, quả thực ở chỗ ngoặt nhìn thấy một bóng đen dựa trên tảng đá, mông lung nhìn tuyết trên bầu trời.

Minh Hoa Thường cố gắng nhấc vạt áo rộng rãi dày nặng, gọi: “Nhậm nương tử!”

Nhậm Dao quay đầu lại, híp mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra Minh Hoa Thường: “Sao lại là ngươi?”

Minh Hoa Thường ì ạch chạy tới, cười nói: “Ta ở đây thưởng tuyết, nghe nha hoàn nói tỷ ở chỗ này, ta liền tới tìm tỷ. Sao tỷ lại đứng trên nền tuyết, tỷ có lạnh không? Lò sưởi tay của ta mới vừa thêm than, vẫn còn ấm, đây, cho tỷ!”

Nhậm Dao nhìn lò sưởi tay tỏa nhiệt ấm áp, lại nhìn sang đôi mắt sáng ngời của Minh Hoa Thường, không biết vì sao càng ủ rũ: “Không cần, ta có luyện võ, chút lạnh này không đáng kể. Ngươi trông yếu đuối như thế vẫn nên giữ lại cho mình dùng đi.”

Minh Hoa Thường “Ồ” một tiếng, yên lặng thu hồi lò sưởi tay, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh Nhậm Dao câu được câu không nói chuyện với nàng: “Ta có nghe nói chuyện trong yến hội. Người không tốt trên đời nhiều hơn so với người thành tâm chúc phúc, tỷ không cần quá để ý.”

Nhậm Dao cười nhạt một tiếng, nói: “Một đám tiểu thư ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào người khác, sao ta phải so đo với các nàng? Ta chỉ thấy khó chịu, ta không muốn trở thành người như các nàng, mấy năm nay ta liều mạng luyện võ, chỉ vì một ngày nào đó có thể dựa vào chính mình, nhưng ta phát hiện trên đời này căn bản chưa cho nữ tử con đường tự lực cánh sinh.”

Minh Hoa Thường trầm mặc nghe, nếu là người khác châm chọc mỉa mai, Minh Hoa Thường có thể khuyên; nhưng cái Nhậm Dao để ý chính là những áp bức vô hình của thế đạo này, Minh Hoa Thường một câu cũng nói không nên lời.

Nhậm Dao đã quên mình chỉ vừa quen nử tử trước mặt một ngày, tiếng lòng đọng lại nhiều năm trào dâng ra ngoài: “Bằng hữu cũ của phụ thân, huynh trưởng ta nghe thấy hoàn cảnh của ta đều rất đồng tình, nói ngày sau nhất định sẽ chăm sóc ta nhiều hơn. Nhưng ta nhắc tới việc muốn kế thừa hầu phủ, bọn họ đều giống nghe được thiên phương dạ đàm*, không thể hiểu nổi tại sao ta lại nảy sinh ý tưởng kỳ lạ như vậy. Tất cả mọi người cảm thấy thứ thúc uống rượu, phong lưu, đánh bạc kia của ta không phải thứ tốt, nhưng bọn họ cũng theo lý thường cảm thấy hầu phủ nên giao cho nam tử, không phải thứ thúc, thì cũng là một đường đệ nhỏ tuổi để ta nuôi lớn. Phủ Bình Nam Hầu vẫn có nam nhân, chẳng lẽ lại có thể giao cho một nữ tử như ta sao?”

“Nhưng đó rõ ràng là nhà của ta! Vì sao ta chỉ sống trong nhà mình, giữ gìn tài sản của phụ mẫu đều trở thành người khác ban ân cho?”

Sau khi Minh Hoa Thường trầm mặc thật lâu thì đi xuống bậc thang, yên lặng cầm tay Nhậm Dao. Quả nhiên, tay nàng ấy lạnh ngắt, không biết đã đứng trong tuyết bao lâu.

Nhậm Dao khi luyện võ trong ngày hè nóng bức, trong trời đông giá rét không khóc, khi bị tổ mẫu phạt quỳ ở từ đường không khóc, ở trong yến hội liên tiếp vấp phải trắc trở không khóc, nhưng hiện tại có người dùng bàn tay ấm áp cầm tay nàng, nàng lại đột nhiên quân lính tan rã. Nhậm Dao cúi đầu, nước mắt rơi xuống tí tách, nghẹn ngào hỏi: “Nữ nhân cũng có thể làm hoàng đế, vì sao ta không thể kế thừa hầu phủ?”

Minh Hoa Thường hiểu được nỗi khổ trong lòng Nhậm Dao, nhưng nàng vẫn không thể không nhắc nhở nàng ấy: “Nhậm nương tử, nói năng cẩn thận.”

Minh Hoa Thường nói chuyện trầm thấp mềm mỏng, khi nàng mở miệng có một tiếng thét chói tai cùng lúc vang vọng trong bầu trời đêm, hoàn toàn át tiếng của nàng: “A, quỷ!”

* Chuyện hoang đường, chuyện cổ tích.