Chương 9.4: Bão tuyết

Nhưng ở đây đều là các công tử và tiểu thư sống trong nhung lụa, tay trói gà không chặt, đột nhiên cận kề huyết án như vậy không ai có thể an tâm vui chơi nữa. Không bao lâu, chuyện phát sinh ở hậu viện đã lan truyền rộng rãi, trải qua từng đợt thêm mắm dặm muối càng làm chuyện này trở nên ly kỳ quỷ dị.

Minh Hoa Thường cũng xen lẫn trong trong đám người đi ra ngoài, tâm tình của nàng gần như đã bình ổn, nhưng Nhậm Dao còn kinh hoảng chưa hoàn hồn. Nhậm Dao chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy hai lỗ thủng máu me đầm đìa kia.

Trạng thái của Nhậm Dao thật sự không tốt, Minh Hoa Chương cũng không yên tâm để Minh Hoa Thường ở một mình, nói: “Nhị nương, tối nay muội cùng Nhậm nương tử ngủ cùng một gian đi, ta sẽ dọn đến cách vách, ở gần để bảo vệ muội.”

Minh Hoa Thường mở to mắt, vui mừng khôn xiết đồng ý: “Được!”

Kỳ thật nàng không sợ người chết, nhưng lại rất sợ người sống. Dù gì thì hung thủ gϊếŧ chết Trì Lan vẫn chưa tìm được, ai biết liệu đối phương có tiếp tục gây án hay không? Nàng đang lo lắng tối nay phải ngủ như thế nào, không ngờ Minh Hoa Chương lại muốn dọn lại đây. Minh Hoa Chương ở cách vách thì an toàn được đảm bảo hơn nhiều.

Nhưng đây không phải là phủ Trấn Quốc Công, nàng cùng Nhậm Dao ở chung một viện, Nhậm Dao có để ý nam tử ở cùng viện không? Minh Hoa Thường nhìn về phía Nhậm Dao: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ xem……”

Dáng vẻ Nhậm Dao vẫn kiên định mạnh mẽ như cũ, tựa hồ hoàn toàn không để ý chút nào, nói: “Được rồi, nếu ngươi sợ hãi, vậy thì cứ như các ngươi an bài đi.”

Minh Hoa Thường liếc nhìn Nhậm Dao một cái, không vạch trần việc nàng cứng miệng. Nếu Nhậm Dao đồng ý thì không thể tốt hơn, Minh Hoa Thường cười nói: “Vậy tối nay đành làm phiền Nhậm tỷ tỷ thu nhận ta. A huynh, phòng muội đã dọn dẹp rồi, huynh cứ dọn đến phòng muội ở, tối nay muội ở cùng Nhậm tỷ tỷ.”

Tạ Tế Xuyên ở cách đó không xa nghe thấy vậy thì nhướng mày cười nói: “Cảnh Chiêm lo lắng cũng có lý, tối nay ta cũng dọn qua canh chừng cho muội muội.”

“Không được.” Minh Hoa Chương lạnh lùng cự tuyệt, nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện: “Khuê phòng của nữ tử, huynh dọn qua thì thành cái gì?”

“Nhưng mà ta sợ.” Tạ Tế Xuyên nói: “Không còn huynh nữa, trong viện chỉ có một mình ta, ta không dám ngủ đâu.”

Toàn kinh thành đều biết quan hệ giữa Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên rất tốt, lần này khi sắp xếp phòng cho khách Thái Bình công chúa trực tiếp an bài hai người chung một viện. Minh Hoa Chương cứng lại, không nói nên lời nhìn về phía Tạ Tế Xuyên, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ.

Minh Hoa Thường nhỏ giọng nói: “Tạ a huynh có lòng tốt, không cần câu nệ mấy nghi thức xã giao này kia. Huống chi đó vốn dĩ cũng không phải khuê phòng của muội mà là phòng cho khách của Thái Bình công chúa. Muội trở về thu dọn một chút, Tạ a huynh ở lại cũng không sao.”

Minh Hoa Thường ước gì trong viện nhiều thêm vài người, so với an toàn thì nam nữ chung phòng có tính là gì? Tuy rằng Tạ Tế Xuyên nhìn yếu ớt, nhưng dù sao cũng là nam tử, ở lại thì tăng thêm một phần bảo đảm.

“Huynh xem, muội muội cũng đồng ý!” Tạ Tế Xuyên kỳ kèo. Minh Hoa Chương vốn không muốn làm theo ý của Tạ Tế Xuyên, nhưng khi hắn quay đầu lại phát hiện Minh Hoa Thường thậm chí là Nhậm Dao đều đầy chờ mong mà nhìn hắn, Minh Hoa Chương bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Nhưng huynh ở gian ngoài, quản mắt mình cho tốt, không được làm việc gì thất lễ.”

“Còn có, muội ấy không phải muội muội của huynh, đừng gọi bậy.”

Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng thở ra, không kiên nhẫn mà phất tay: “Đã biết đã biết, Tạ gia ta vẫn chưa suy tàn đến không biết lễ nghĩa đâu.”

Minh Hoa Thường đột nhiên có thêm ba bảo tiêu, đi lại cũng hiên ngang hơn. Nàng cùng Nhậm Dao đi về trước thu dọn đồ cần thiết, Minh Hoa Chương cùng Tạ Tế Xuyên đến sau. Minh Hoa Thường lôi kéo Nhậm Dao rời phòng đi vào trong gió tuyết vô biên. Minh Hoa Thường ngẩng đầu, nhìn hoa quỳnh phía trên bị thổi tán loạn, lẩm bẩm nói: “Trở gió.”

Trời trở gió, còn đổ tuyết, Phi Hồng Viên vốn dĩ được xây trên đỉnh núi, đường xuống núi hiện tại càng khó đi.

Không hiểu sao Minh Hoa Thường toát ra một ý niệm, bọn họ đều bị mắc kẹt ở trên núi.

Nhậm Dao thấy Minh Hoa Thường nhìn bầu trời đêm bất động, cũng ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy, trên đó có gì sao?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, nói: “Không có gì, ta suy nghĩ lung tung thôi. Đi thôi, chúng ta mau trở về.”

Minh Hoa Thường nghĩ có lẽ là nàng lo lắng linh tinh. Trên núi nhiều người quyền quý như vậy, ngay cả Ngụy Vương, Thái Bình công chúa cũng ở đây, sao có thể bị mắc kẹt chứ? Minh Hoa Thường hiện tại không còn muốn tham gia yến hội gì nữa, nàng định chờ ngày mai qua loa cho xong chính yến, cho Thái Bình công chúa đủ thể diện thì buổi chiều sẽ xuống núi.

Vì sao Trì Lan lại chết, vì sao hung thủ lại dùng cách tàn nhẫn như thế gϊếŧ chết nàng, còn có câu quỷ dị trên mặt đất “Ai thấy ta, chết” rốt cuộc là có ý gì, một chút nàng cũng không muốn biết.

Cố thêm nửa ngày nữa là nàng có thể trở lại cuộc sống thường ngày rồi.

Kế hoạch của Minh Hoa Thường thật hoàn hảo, nhưng không ngờ tới chuyện ngoài ý muốn đến sớm hơn dự định của nàng.

Canh bốn, Minh Hoa Thường đang ngủ say giấc bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm ầm trầm đυ.c. Nhậm Dao ở bên cạnh khó chịu mà lẩm bẩm một tiếng, Minh Hoa Thường chưa bao giờ dậy sớm như vậy, nàng trở mình, không hề băn khoăn mà ngủ tiếp.

Cách vách truyền đến tiếng kẽo kẹt, có người đi ra, ngoài cửa sổ tựa hồ truyền đến tiếng xì xầm, ngay sau đó lại là vài tiếng mở cửa, đóng cửa. Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa phòng các nàng.

“Nhị nương?”

Minh Hoa Thường cố hết sức mở một con mắt: “Hửm?”

“Dậy đi, trận tuyết lở vừa rồi đã chặn đường núi rồi.”

Minh Hoa Thường mờ mịt chớp mắt, thân thể đã tỉnh, nhưng đầu óc còn chưa tỉnh, không hiểu được ý của những lời này. Người ngoài cửa sổ thấp giọng thở dài, nói: “Có lẽ chúng ta không thể xuống núi rồi.”