Chương 11.2: Chết thay

Có một nữ tử phản ứng rất mãnh liệt, trợn mắt té xỉu. Mọi người như chim sợ cành cong, khi nữ tử ngã xuống không một ai dám đỡ, ngược lại còn hoảng loạn mà xô đẩy: “A, lại chết người!”

Nữ tử ngã xuống đất, đầu đập xuống mặt đất phát ra tiếng vang trầm nặng. Minh Hoa Thường nhìn còn thấy đau, vội vã nói: “Không phải quỷ, nàng ấy chỉ sợ quá mới ngất xỉu, mau tới cứu người!”

Sau một hồi hoảng loạn, nữ tử bị ngất xỉu từ từ tỉnh lại, nàng vừa thấy bóng người xung quanh liền cực kỳ hoảng sợ, thét chói tai che mắt lại: “Tránh ra, tránh hết ra, đừng nhìn ta!”

Minh Hoa Thường cảm thấy thị nữ này phản ứng không đúng, vội hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi biết cái gì sao?”

Thị nữ che kín hai mắt của mình, Minh Hoa Thường chỉ có thể nhìn thấy môi đỏ mọng của nàng mấp máy, phảng phất đang đối mặt với một con quái vật không có mắt: “Ta nhớ ra rồi, ngày hôm qua Ngụy Tử đi tìm Trì Lan, gọi nàng tới một nơi không người trách mắng thật lâu. Nhất định là Trì Lan ghi hận trong lòng, cho nên hôm qua trở về gϊếŧ Ngụy Tử!”

Thị nữ nói đi nói lại những lời điên khùng, dường như thần chí đã không còn bình thường. Minh Hoa Thường vốn dĩ muốn hỏi chi tiết chuyện hôm qua, nhưng tình trạng của thị nữ thật sự không có cách nào hỏi chuyện. Minh Hoa Thường chỉ có thể kêu người đưa thị nữ về phòng nghỉ ngơi.

Đầu tiên là xuất hiện chữ của người chết, hiện tại lại có nhân chứng chứng minh Chi Lan đã gặp mặt Ngụy Tử, đám đông tức khắc vỡ tổ, không ai dám xem náo nhiệt nữa, lần lượt che kín đôi mắt chạy ra ngoài, sợ không cẩn thận sẽ thành kẻ chết thay.

Tạ Tế Xuyên thở dài, ưu sầu nói: “Đường xuống núi vì sao đúng lúc bị chặn vào đêm qua? Ta rất muốn rời đi.”

Không chỉ là hắn, phỏng chừng hiện tại tất cả mọi người trong trang viên đều muốn rời đi. Hai vụ án mạng liên tiếp xảy ra cộng thêm tin đồn lệ quỷ gϊếŧ người, người chết trước đó dù sao cũng là một thị nữ bình thường, nhưng người hiện tại lại là nha hoàn bên người của Thái Bình công chúa.

Đâu ai biết kẻ chết thay bị để mắt tới tiếp theo là ai chứ?

Các công tử tiểu thư không còn màng tới hình tượng, không biết tại sao đường núi lại bị chặn, giống như ông trời cũng đang giúp đỡ xà quỷ, giam bọn họ ở tuyết sơn, chậm rãi thưởng thức con mồi giãy giụa trước khi chết.

Nhậm Dao nhớ rõ hình như mình đã từng gặp Trì Lan, nhưng nhớ không rõ có nhìn vào mắt nàng hay không. Loại không biết này mới là dày vò nhất, Nhậm Dao không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh hôm qua, càng nghĩ càng sợ hãi.

Nhậm Dao đêm qua không ngủ ngon, hiện tại sắc mặt tái nhợt, tinh thần cũng bắt đầu mông lung, Minh Hoa Thường thấy sắc mặt nàng không ổn, an ủi nói: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, cho dù thật sự có quỷ, cũng sẽ không chọn tỷ.”

Giang Lăng vô cùng tò mò, hắn cũng không thèm để ý tới hiềm khích với ả nam nhân kia, nghiêng người qua hỏi: “Sao cô lại biết?”

“Có thể đoán được.” Minh Hoa Thường nói: “Nếu thị nữ vừa rồi không nói sai, Trì Lan trước khi chết đã từng gặp Ngụy Tử, vậy chứng tỏ kẻ chết thay sẽ được xà quỷ chọn từ những người từng gặp lúc sinh thời.”

Giang Lăng gãi đầu, nhất thời không hiểu: “Nghĩa là sao?”

Minh Hoa Thường bẻ ngón tay nói: “Giả dụ chúng ta xem mình là quỷ để xem xét nguyên lý mà nó tìm kẻ chết thay. Đầu tiên, người nào đó từ Cát Châu đi vào Lạc Dương, không biết vì sao chọc phải chúng ta, sau đó người này tới yến hội của Thái Bình công chúa trên Mang Sơn, đưa chúng ta tới trang viên. Chúng ta gϊếŧ Trì Lan, Trì Lan thành kẻ chết thay, chúng ta được tự do. Nhưng sau khi Trì Lan bị rắn cắn chết lại trở thành xà quỷ mới. Nàng chọn người không lâu trước đây mới gặp nàng, hơn nữa hai người còn ầm ĩ không vui, Ngụy Tử, quyết tâm muốn kéo Ngụy Tử thành kẻ chết thay. Hiện tại Ngụy Tử đã chết, dựa theo nguyên lý trước đó, nàng sẽ đi tìm người nàng để ý nhất, hơn nữa không lâu trước đây từng nhìn thẳng mắt của nàng.”

“Không sai.” Minh Hoa Chương mở miệng, nói ngắn gọn: “Người gần đây gặp Ngụy Tử chính là mục tiêu kế tiếp.”

Giang Lăng lúc này mới hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái nói không nên lời: “Giả thiết chính mình là quỷ…… Góc độ này của cô thật kỳ lạ.”

Nhậm Dao không kịp khinh bỉ cái tên vô dụng thất học bất tài này, gấp rút hồi tưởng trong hai ngày này có từng gặp Ngụy Tử hay không. Nàng xác nhận lại ba lần, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, ta chưa từng gặp Ngụy Tử.”

Vừa rồi là lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng là lúc nhìn thấy thi thể Ngụy Tử.

Nhậm Dao như trút được gánh nặng, nhưng mà niềm vui nỗi buồn của mọi người lại không như nhau, Giang Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta đã thấy.”

“Ta cũng đã thấy.” Minh Hoa Thường yếu ớt giơ tay lên: “Hôm qua lúc ta cáo lui ở chỗ Thái Bình công chúa đúng lúc Ngụy Tử mới về, lúc ta ngẩng đầu tình cờ đối mắt với nàng. Hơn nữa, ta còn từng gặp Trì Lan.”

Hôm qua ở phía sau điện, Minh Hoa Chương đứng quay lưng về phía cửa, hơn nữa còn rũ mắt, không đối mặt với Ngụy Tử, nhưng Minh Hoa Thường lại chắc chắn mình đã thấy.

Nàng vẫn còn nhớ rõ thần thái, biểu tình của Ngụy Tử ngay lúc đó. Giang Lăng nói không sai, đôi mắt của Ngụy Tử đúng là rất đẹp.

Tạ Tế Xuyên tặc lưỡi, than như không than: “Nhị muội muội, vận khí của muội dường như quá tốt rồi.”

Minh Hoa Thường nói đùa: “Vậy mọi người còn dám ở cùng ta không? Vạn nhất ta bị Ngụy Tử quấn lấy trở thành kẻ chết thay, mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”

Minh Hoa Chương không cảm thấy câu đùa này buồn cười chút nào, hắn trầm mặt trách mắng: “Nhị nương, không được nói linh tinh.”

Minh Hoa Thường hậm hực im miệng, Minh Hoa Chương nhíu mày suy tư một hồi nói: “Bất kể là có người giả thần giả quỷ hay là có quỷ hồn quấy phá, dựa theo manh mối hiện tại mục tiêu kế tiếp của nó hẳn là người đã từng gặp Ngụy Tử. Việc cấp bách là đem những người từng tiếp xúc với Ngụy Tử tập trung lại một chỗ. Ta muốn xem xem, là thứ quỷ quái gì đang quấy rối.”

Minh Hoa Thường không dám đùa giỡn nữa, nàng lấy lòng mà dựa sát người Minh Hoa Chương, nói: “Nhị huynh, huynh không cần khẩn trương. May mắn hôm qua khi đi thỉnh an Thái Bình công chúa, Ngụy Tử vẫn chưa theo hầu ở bên cạnh công chúa, người từng gặp không nhiều lắm, hẳn là sẽ dễ điều tra.”

Nói xong lời này, Minh Hoa Thường cứng đờ, những người còn lại cũng thay đổi sắc mặt.

Thái Bình công chúa?