Chương 19.3: Phò mã

Vào thời gian này, Đạo giáo, Phật giáo thịnh hành, chúng sinh chẳng những tin thần, còn tin kiếp sau, cũng tin quỷ hồn. Diêu Hoàng thật sự sợ Ngụy Tử gặp phải quỷ, bị chọn là kẻ chết thay, về sau lại tới tìm nàng.

Dù sao nàng và Ngụy Tử cũng là cộng sự, nhìn mặt nhau là bình thường, cãi vã cũng khó tránh khỏi.

Thái Bình công chúa không định đi ngủ thì cho dù Diêu Hoàng buồn ngủ muốn chết, cũng phải căng mắt ra nói chuyện cùng công chúa. Nàng đang vắt hết óc suy nghĩ đề tài, bỗng nhiên nghe thấy tỳ nữ ngoài cửa bẩm báo: “Bẩm công chúa, thế tử Giang An Hầu và nhị lang phủ Trấn Quốc Công cầu kiến.”

Những lời này có thể nói là không đầu, không đuôi, không thể hiểu được, Thái Bình công chúa không vui nhíu mày: “Bọn họ tới đây làm gì?”

Tuy Thái Bình công chúa dưỡng nam sủng, không quá để ý những thứ linh tinh như danh tiết, nhưng hai tiểu tử mới lớn đêm khuya tới bái phỏng, chẳng phải là mạo phạm sao? Tỳ nữ nhận ra giọng điệu của Thái Bình công chúa không tốt, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ cũng không biết, là thế tử Giang An Hầu một hai muốn nô tỳ tới bẩm báo. Vị nhị lang kia còn nói muốn cùng điện hạ thảo luận triết lý.”

Thái Bình công chúa là người nào, làm gì có kiên nhẫn cùng một đám tiểu bối vô danh thảo luận triết lý, chưa nói tới bây giờ đã là đêm khuya? Thái Bình công chúa lập tức muốn bác bỏ, nhưng trước khi lời ra khỏi miệng, bà theo bản năng đảo một vòng ở trong đầu.

Con trai Giang An Hầu không học vấn không nghề nghiệp, bà có biết, nhưng cho dù là con cháu không có tiền đồ cũng biết đêm khuya đến quấy rầy công chúa sẽ bị chém đầu đúng không? Vậy vì sao hắn còn muốn làm như vậy?

Huống chi nhị lang phủ Trấn Quốc Công kia không lâu trước đây bà mới vừa gặp, hắn tuyệt đối không phải loại người bắn tên không đích. Hắn muốn nói cái gì? Vì sao ngay cả chờ trời sáng cũng không chờ được?

Triết lý…… Trong đầu Thái Bình công chúa chợt lóe lên tia sáng, bàn tay cũng nắm chặt, rồi lại dùng sức đè nén xuống, giả vờ hờ hững nói: “Thật là phiền toái. Thôi đi, dù sao bổn cung cũng không ngủ được, gọi bọn họ vào đi.”

Diêu Hoàng thấy Thái Bình công chúa vậy mà lại triệu người vào, cực kỳ kinh ngạc, kinh ngạc hơn chính là đến cả nàng công chúa cũng không giữ lại. Hai thiếu niên vừa vào cửa, Thái Bình công chúa đã cho tất cả người hầu ra ngoài.

Diêu Hoàng nhìn lướt qua vị Minh nhị lang đặc biệt xuất chúng kia, nhịn không được thầm nghĩ, chẳng lẽ thiếu niên này chịu không nổi việc học hành kham khổ, nên muốn đi đường tắt tự tiến cử mình với công chúa ư?

Diêu Hoàng soi mói đánh giá Minh Hoa Chương từ đầu đến chân, không thể không thừa nhận, với diện mạo của hắn đúng là rất có vốn liếng.

Chờ sau khi tất cả mọi người lui ra ngoài, Thái Bình công chúa cũng không giả vờ nữa, trực tiếp hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”

Minh Hoa Chương và Giang Lăng đứng ở giữa phòng, Minh Hoa Chương biết loại chuyện này giấu Giang Lăng càng khó khăn, nên cũng không kiêng dè, lên tiếng: “Thái Bình điện hạ, lời đồn xà quỷ hại người rất có thể là nhằm vào Lư Lăng Vương.”

Chưa đề cập tới Thái Bình công chúa, Giang Lăng đã hít mạnh một hơi khí lạnh. Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên hơn nửa đêm đứng ở đầu giường của hắn, bọn họ chỉ nói tìm được hung thủ rồi, bảo hắn truyền lời giúp. Nhưng bọn họ chưa từng nói lại có quan hệ với Lư Lăng Vương.

Giang Lăng rất hối hận, nhưng hắn đã lỡ lên thuyền giặc, nên chỉ có thể cố gắng trấn định, nghe Minh Hoa Chương nói hết lời: “Tên thị vệ mặc y phục màu xanh bên cạnh Định Vương hôm nay rất có thể chính là thủ phạm gây ra ba vụ án mạng này. Thần không biết tình huống ở phủ công chúa nên cả gan hỏi điện hạ, có phải người này có từng phục vụ trong quân đội nhưng bị xa lánh, hung ác hiếu chiến, sức lực rất lớn, còn từng có một thê tử làm thị nữ, về sau thê tử hắn lại chạy theo nhà giàu có?”

Vì lý do gia đình, Giang Lăng qua lại cũng khá thường xuyên với phủ công chúa, cũng có nghe nói sơ qua về những người bên cạnh công chúa và phò mã. Mỗi một câu Minh Hoa Chương nói đều làm đôi mắt hắn trừng lớn thêm một phần, cuối cùng Giang Lăng kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Minh Hoa Chương liền biết Minh Hoa Thường phán đoán không sai, lời nàng nói đều đúng. Minh Hoa Chương nói: “Tình huống khẩn cấp, thần không kịp trình bày rõ ngọn nguồn, hy vọng điện hạ tin tưởng thần một lòng vì đất nước. Thị vệ bên người Định Vương không ngừng tạo ra huyết án chỉ là để chứng thực chuyện xà quỷ gϊếŧ người, gây bất lợi cho Lư Lăng Vương. Tối nay bọn họ sẽ tiếp tục động thủ, bằng hữu của vi thần Tạ Tế Xuyên đã đi theo dõi hung thủ. Chuyện vạn phần nguy cấp, thỉnh công chúa điện hạ đưa tay giúp đỡ những sinh linh vô tội bị chết oan.”

Giang Lăng chậm rãi ồ lên một tiếng, giờ hắn mới biết Tạ Tế Xuyên đi đâu. Hắn không tin lắm, Minh Hoa Chương ngủ một giấc đột nhiên biết được hung thủ là ai, còn một mực khẳng định đối phương muốn vu oan Lư Lăng Vương, không khỏi quá mơ hồ. Hắn không mời ngỗ tác tới nghiệm thi, cũng không phái quan sai đi tra hỏi, chẳng lẽ là Bồ Tát ở trong mộng nói cho hắn sao?

Chuyện hoang đường như vậy, đến heo cũng không tin! Giang Lăng đang muốn kêu Minh Hoa Chương bình tĩnh một chút, lại thấy Thái Bình công chúa đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt hỏi hắn: “Hắn ở nơi nào?”

“Tạ Tế Xuyên sẽ để lại ký hiệu dọc đường.” Giọng điệu của Minh Hoa Chương thanh lãnh ngắn gọn, một từ thừa cũng không có: “Xin điện hạ mang theo thân tín đi theo thần.”