Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Bích

Chương 20.2: Hung thủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Tế Xuyên lại thầm gọi Minh Hoa Chương, hắn vừa mới không tiếng động ca thán xong, đột nhiên có tiếng cành cây bị giẫm gãy ở trong rừng. Tạ Tế Xuyên kinh hãi, hắn còn chưa kịp phản ứng, tráng hán đã nhận ra mình bị theo dõi, nhạy bén như hổ báo quay đầu, lao thẳng vào trong rừng.

Phương hướng hắn chọn, chính là hướng của Tạ Tế Xuyên.

Tạ Tế Xuyên thầm mắng đen đủi, cũng mặc kệ có bại lộ hay không, lập tức xoay người chạy ra ngoài. Nhưng hoạ vô đơn chí là, những người phía sau nóng lòng lập công, còn chưa kịp vây kín đã ồn ào ùa lên, hoàn toàn bại lộ vị trí.

Tráng hán là người xảo trá cỡ nào, rất nhanh hắn đã tìm ra được lỗ hổng, dùng hết sức chạy một mạch ra khỏi cánh rừng.

Bọn họ đã theo tới đây rồi, nếu để hắn chạy mất chẳng phải là thất bại trong gang tấc? Nhưng Tạ Tế Xuyên nhìn sức tấn công của tráng hán liền quyết định bo bo giữ mình.

Sau khi Minh Hoa Chương đến bẩm báo với Thái Bình công chúa, hắn lập tức mang theo viện binh tới chi viện cho Tạ Tế Xuyên. Hắn theo ký hiệu tìm được rừng cây này. Minh Hoa Chương chỉ huy nhân thủ của Thái Bình công chúa tản ra, bao vây rừng cây từ bốn phương tám hướng.

Kẻ thủ ác vô cùng hung hãn, không thể tấn công ngay, phải cẩn thận mai phục, một kích đắc thủ. Khi mai phục điều quan trọng nhất chính là kiên nhẫn. Rõ ràng hắn đã dặn dò và giảng giải cho họ nhiều lần là phải kiên nhẫn, chờ sau khi vây kín mới động thủ, đừng có tham công liều lĩnh, không ngờ là vẫn hỏng việc.

Minh Hoa Chương nhanh chóng đuổi theo hướng tráng hán chạy trốn, nhưng vẫn chậm một bước, để cho tráng hán chạy thoát.

Tạ Tế Xuyên thấy vậy vội vàng gọi hắn lại: “Cảnh Chiêm, đừng đuổi theo nữa, nơi này là trang viên của Thái Bình công chúa, hắn trốn được mùng một không trốn được mười lăm, từ từ bắt lại là được.”

Tạ Tế Xuyên cảm thấy đã tìm được hung thủ, kế tiếp chẳng qua là lao động chân tay, không có gì phải lo lắng. Nhưng tâm trạng của Minh Hoa Chương lại hoàn toàn trái ngược, hắn nhíu mày nói: “Loại người hung ác cùng cực này nếu là không thể một đòn hạ gục thì về sau sẽ càng khó bắt được. Trang viên lớn như vậy, hắn lại quen thuộc địa hình, nếu hắn tùy tiện tìm một nơi để trốn, chúng ta đi đâu mà tìm?”

“Đây là chuyện Thái Bình công chúa phải lo.” Tạ Tế Xuyên đi tới vỗ vai Minh Hoa Chương, nói: “Đừng tự ôm việc vào mình, chuyện chúng ta nên làm đều đã làm, những chuyện khác là chuyện của các nhân vật lớn. Với tài lực của Thái Bình công chúa, huynh còn sợ không bắt được một nô tài nho nhỏ bỏ trốn sao?”

Đương nhiên Minh Hoa Chương không lo lắng về Thái Bình công chúa, hắn nghiêm nghị nói: “Nhưng ta lo lắng hắn bị đẩy vào đường cùng sẽ tiếp tục gây án, kéo thêm nhiều người làm đệm lưng.”

Nói tới đây, Minh Hoa Chương giật mình, đột nhiên mở to hai mắt: “Không tốt, Nhị nương!”

Minh Hoa Thường sửa soạn đơn giản liền tắt đèn lên giường. Nhưng dù sao trong lòng có việc nên không thể vừa chạm gối liền ngủ như trước được. Nàng nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng la hét.

Minh Hoa Thường mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe một hồi, sau đó xoay người đẩy Nhậm Dao: “Nhậm tỷ tỷ, hình như bên ngoài xảy ra chuyện.”

Nhậm Dao cũng ngủ không ngon, Minh Hoa Thường mới gọi hai lần nàng đã tỉnh. Hai người nhanh chóng thay quần áo, Minh Hoa Thường mở cửa thì thấy nhóm Chiêu Tài cũng đã tỉnh, vây quanh nàng, hoảng hốt nói: “Nương tử, bên ngoài có người cầm đuốc tuần tra, hình như đang truy bắt hung thủ gϊếŧ người.”

“Hung thủ gϊếŧ người?” Minh Hoa Thường lẩm bẩm: “Xem ra bọn họ đi tìm Thái Bình công chúa. Nhị huynh có ở đây không?”

Chiêu Tài vội vàng chạy sang hành lang đối diện gõ cửa, không bao lâu lại luống cuống trở lại: “Nương tử, trong phòng Nhị lang quân không có động tĩnh gì. Không phải lang quân đã xảy ra chuyện rồi chứ?”

Minh Hoa Thường trong lòng biết rõ, liền nói: “Chắc họ ra ngoài rồi. Chiêu Tài, tập hợp tất cả mọi người lại đây, phái hai người đi tuần tra dọc bờ tường. Công chúa điều động người truy bắt hung thủ, có lẽ rất nhanh là có kết quả. Chúng ta chỉ cần vượt qua khoảng thời gian hỗn loạn này, đừng để người khác lợi dụng sơ hở là được.”

Chiêu Tài phát hiện nương tử của họ trông không có chí lớn, hòa đồng thân thiện, nhưng khi gặp chuyện lại rất giỏi thu xếp. Ngay cả Nhậm Dao cũng bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh của nàng, lớn tiếng nói: “Lấy thương của ta tới. Yên tâm đi, có ta ở đây, còn chưa tới lướt đám tiểu tặc kia gây chuyện.”

Minh Hoa Thường lại đi đến chính phòng gõ cửa, kết quả phát hiện Giang Lăng cũng không ở đây. Được rồi, hiện tại trong viện chỉ có một nhóm nữ quyến các nàng. Cũng may là Minh Hoa Chương để lại tất cả sai vặt, thị vệ của hắn, hơn nữa còn báo nô chăm sóc Bảo Bảo, Nhậm Dao dùng thương, bọn họ cũng có thể tự bảo vệ mình.

Tất cả mọi người tập trung ở chính đường, Minh Hoa Thường thấy Bảo Bảo kiêu ngạo bước qua, hai mắt sáng lên, vội nói: “Bảo Bảo, tới chỗ ta này!”
« Chương TrướcChương Tiếp »