Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Bích

Chương 20.3: Hung thủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đáng tiếc Giang Lăng không có ở đây, Bảo Bảo rất kiêu ngạo, căn bản không có cách nào để lấy lòng. Minh Hoa Thường dùng hết thủ đoạn cũng không có tiến triển. Trong đầu nàng chợt lóe lên, nhớ ra mình có mang thịt khô từ Lạc Dương đến, đó chính là sản phẩm mới của Kim Ngọc Mãn Đường.

Minh Hoa Thường nói: “Chiêu Tài, đi lấy thịt hươu khô tới đây.”

Chiêu Tài nhìn con thú có thể cắn chết người kia, ngập ngừng nói: “Nương tử, dù sao nó cũng là dã thú, chỉ sợ sẽ làm người bị thương.”

“Không đâu.” Minh Hoa Thường nói: “Lòng của động vật thuần khiết hơn lòng người nhiều, chỉ cần chúng ta không làm hại nó, nó sẽ không chủ động tấn công. Hơn nữa, còn có báo nô ở đây mà.”

Các quý tộc thích săn thú, báo và linh miêu đến từ Tây Vực rất quý hiếm lại có thể mang ra ngoài đi săn, là hai loại sủng vật rất được ưa chuộng ở kinh đô. Nhưng các quý tộc chỉ thích chơi những thứ mới mẻ, cũng không muốn chăm sóc động vật, cho nên liền sinh ra báo nô.

Báo nô là nô ɭệ đến từ Tây Vực, chuyên nuôi và huấn luyện dã thú cho quý tộc. Giang Lăng tới trang viên mà cũng mang theo báo nô, có thể thấy được thằng nhãi này giàu cỡ nào. Những con linh miêu như Bảo Bảo đều được huấn luyện từ nhỏ, rất biết bảo vệ chủ, Minh Hoa Thường không lo sẽ bị Bảo Bảo cắn bị thương.

Chiêu Tài không lay chuyển được Minh Hoa Thường, chỉ có thể lĩnh mệnh mà đi. Rất nhanh nàng đã trở lại, Minh Hoa Thường rất có kiên nhẫn, nàng cầm thịt khô ném tới trước mặt Bảo Bảo. Bảo Bảo ngửi ngửi, cẩn thận mà bước tới ăn. Minh Hoa Thường lập tức ném thêm một miếng, đồng thời lặng lẽ tới gần một bước.

Minh Hoa Thường thấy Nhậm Dao vẫn luôn nhìn động tác của nàng chăm chú, nàng ngầm hiểu, nhìn Nhậm Dao lắc miếng thịt trong tay, nói: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ cũng tới đây đi, nói không chừng Bảo Bảo muốn gần gũi với tỷ hơn.”

Nhậm Dao cầm miếng thịt, có chút ngượng ngùng, không ngờ sau khi Bảo Bảo ăn mấy miếng thịt hươu khẩu vị được kí©h thí©ɧ, vậy mà trực tiếp tiến lên ngậm miếng thịt ở trong tay nàng.

Nhậm Dao ngây người, Minh Hoa Thường nhân cơ hội vuốt ve Bảo Bảo một phen, cảm thấy hài lòng nói: “Quả nhiên, Bảo Bảo cũng rất thích Nhậm tỷ tỷ.”

Bảo Bảo bận ăn thịt hươu khô nên mặc kệ nữ nhân kia làm xằng làm bậy trên người nó. Minh Hoa Thường luồn ngón tay vào lông của Bảo Bảo, nghĩ thầm sờ vào thật thoải mái. Khó trách Giang Lăng thích nuôi linh miêu và báo, vừa có thể làm sủng vật vừa có thể làm hộ vệ, nếu nàng có tiền, nàng cũng muốn nuôi.

Minh Hoa Thường tiếc nuối thở dài, động tác càng không khách khí.

Nhậm Dao rốt cuộc vẫn là cô nương 17 tuổi, rất nhanh đã bị con mèo lớn thu hút. Hai người vây quanh linh miêu, chỗ nào cũng hiếu kỳ, hoàn toàn quên mất chuyện bên ngoài. Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa dồn dập ngoài cửa viện: “Minh nương tử, hung thủ chạy thoát rồi, Nhị lang quân lo lắng cho nương tử, nên kêu ta tới đón người tới nơi an toàn.”

Chiêu Tài, Như Ý nghe vậy sợ không nhẹ: “Cái gì, còn chưa bắt được hung đồ kia?”

Nhậm Dao cau mày nói: “Tên ác ôn kia cố ý ném người chết vào viện của chúng ta, có thể thấy hắn có ý đồ xấu. Chỉ sợ hắn sẽ tìm đến chúng ta, ta thì không sao cả, Minh nhị nương ngươi tay trói gà không chặt, nhanh tìm nơi khác trốn đi.”

Chiêu Tài, Như Ý cũng một liên tục tán đồng. Chiêu Tài muốn đi thu dọn đồ đạc ngay lập tức, đột nhiên bị Minh Hoa Thường gọi lại: “Từ từ.”

Minh Hoa Thường nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, hỏi: “Hôm nay là Tắc Thật đi theo nhị huynh, vì sao không phải là Tắc Thật tới truyền lời?”
« Chương TrướcChương Tiếp »