Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Bích

Chương 21.2: Sa lưới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sức lực mà tráng hán lấy làm tự hào thế nhưng giờ phút này lại không dùng được, đối phương còn là một nữ tử! Hắn giận dữ, nóng lòng muốn giữ thể diện liền để lộ sơ hở trong chiêu thức. Tráng hán đang nảy sinh lòng ác độc, bỗng nhiên cánh tay lại đau xót kịch liệt, như thể bị xé toạc một mảnh da thịt.

Hắn quay đầu lại nhìn, vậy mà là một con thú có lông.

Bảo Bảo bị quăng xuống đất, tứ chi hạ thấp, nhe răng gầm gừ uy hϊếp, trên móng vuốt nó vẫn còn dính máu.

Tráng hán bị chọc giận thêm, giơ đao lên muốn chặt văng đầu con súc sinh kia. Nhậm Dao nhân cơ hội thừa thắng xông lên, một kích đâm trúng bả vai của tráng hán.

Cánh tay tráng hán bị linh miêu cào rách, bả vai lại có thêm vết thương mới. Đau đớn làm lý trí hắn quay về, hắn nhìn quanh, phát hiện Minh tiểu nương tử năm lần bảy lượt làm hư chuyện của hắn đang đứng ở chính đường, phía sau còn có một đám nha hoàn. Vẻ mặt nàng nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ trắng thuần, ánh mắt trong trẻo, vậy mà không có bao nhiêu sợ hãi.

Ngay cả thời điểm này, tráng hán nhìn thấy nàng vẫn tràn ngập kích động như cũ. Từ khi hắn phụng mệnh theo dõi Trì Lan đã chú ý tới nàng.

Khuôn mặt của Trì Lan bình thường, nói chuyện không thú vị, làm việc gì cũng thấy vụng về. Nhưng vị tiểu nương tử này lại xinh đẹp, lanh lợi. Hơn nữa càng tiếp xúc, kinh hỉ lại càng lớn.

Đáng tiếc đây là thiên kim của phủ Trấn Quốc Công, phụ thân sủng nịch, huynh trưởng yêu quý, những lang quân, tiểu thư mà nàng qua lại đều có xuất thân tôn quý, tướng mạo xuất sắc, không phải loại cỏ rác như hắn có thể vọng tưởng.

Cho nên khi hắn nhận ra mình đã bị phát hiện, ý niệm đầu tiên của hắn chính là gϊếŧ nàng. Khi hắn bại lộ, cho dù Thái Bình công chúa tha cho hắn, Định Vương cũng sẽ gϊếŧ hắn. Dù sao cũng đều là chết, chi bằng trước khi chết hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, kéo tiểu thư cao cao tại thượng của phủ Quốc Công xuống chôn cùng hắn.

Hắn vừa thoát thân liền chạy thẳng đến nơi này. Ở trong mắt hắn, hộ viện trong các gia tộc quyền quý đều chỉ biết khoa tay múa chân, không ngăn nổi một quyền của hắn, hắn tới chẳng phải là như vào chỗ không người? Nhưng không nghĩ tới Minh Hoa Thường nhìn thấu mưu kế của hắn, hồng anh thương của một nữ tử khác ép hắn một bước khó đi.

Ở trong mắt hắn, nữ nhân hoặc là vụng về như heo, hoặc là xinh đẹp tuỳ tiện. Hắn ngưỡng mộ vẻ đẹp nhu nhược của các nàng rồi lại hận các nàng không bị kiềm chế, cho nên biện pháp tốt nhất chính là gϊếŧ chết các nàng khi các nàng đẹp nhất. Như vậy, các nàng sẽ không bao giờ có thể phản bội hắn nữa.

Theo lý thường, hắn nên thi triển quyền lực của mình, khuất phục và dạy dỗ các nàng, hắn chưa bao giờ để nữ nhân vào mắt. Nhưng hiện tại, hắn lại thua ở trong tay nữ nhân mà hắn khinh thường nhất?

Thương của Nhậm Dao càng ngày càng dày, trong chớp mắt, trên người tráng hán lại có thêm vài vết thương từ thương lẫn những vết cào của linh miêu. Hắn phẫn hận mà nhìn Minh Hoa Thường, bỗng nhiên hắn bắt một gã sai vặt, ném về phía Nhậm Dao. Nhậm Dao vội vàng thu thương, đến lúc nàng đứng vững lại, đã nhìn thấy tráng hán lao ra khỏi cửa.

Nhậm Dao cười lạnh một tiếng, nhấc thương lên nói: “Ta xem ngươi có thể chạy đến nơi nào!”

Nhậm Dao hùng hổ xông ra ngoài, Bảo Bảo cũng vọt đi. Minh Hoa Thường hoảng sợ, vội đuổi theo: “Nhậm tỷ tỷ, Bảo Bảo, đừng đi, chờ ta.”

Mặc dù đuổi theo rất nguy hiểm, nhưng ở lại một mình còn nguy hiểm hơn. Minh Hoa Thường hiểu rất rõ mình có bao nhiêu cân lượng, rời khỏi Nhậm Dao, Bảo Bảo nàng chính là một phế vật.
« Chương TrướcChương Tiếp »