Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Bích

Chương 21.4: Sa lưới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ khi tổ chức Phi Hồng Yến tới nay, trang viên không nghỉ một đêm nào. Mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say, đột nhiên bên ngoài có ánh lửa chạy qua, cuối cùng thậm chí có tiếng kêu lớn.

Tất cả mọi người bị đánh thức, Ngụy Vương dựa ở trên giường, vạt áo bung xõa, trong lòng còn ôm mỹ nhân không mảnh vải che thân, sắc mặt bất thiện hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”

Người hầu quỳ gối dưới giường, mắt nhìn chằm chằm gạch lát, không dám ngẩng đầu lên dù một chút. Thời tiết lạnh như vậy, trên trán hắn lại tấm lấm mồ hôi: “Ngụy Vương, việc lớn không ổn rồi, hình như Thái Bình công chúa đã bắt được hung thủ.”

Ngụy Vương mới từ trong ôn nhu hương tỉnh lại, nhất thời không phản ứng được: “Hung thủ gì?”

“Gia nô bên người Định Vương.”

Đầu óc còn mơ hồ của Ngụy Vương trong một thoáng bừng tỉnh, trong mắt lại không có một tia cảm xúc, đẩy mỹ nhân trong lòng ra: “Định Vương đâu?”

Lúc Định Vương và Ngụy Vương tới chính đường, bên trong đã chật kín người. Một tráng hán mặc áo lam vải thô bị trói gô quỳ gối bên dưới, bên cạnh ném đầy những thứ lục soát được từ trong phòng hắn.

Có đủ loại kiểu dáng váy áo màu đỏ của nữ nhân, cái làm cho người ta sợ hãi nhất, là sáu con mắt nhét ở trong hộp gấm.

Định Vương chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, thong dong đi tới chỗ Thái Bình công chúa: “Công chúa, làm sao vậy?”

Thái Bình công chúa nhìn thấy Định Vương và Ngụy Vương, cười như không cười nói: “Không có gì, chỉ là bắt được một ác nô to gan lớn mật hại ba tỳ nữ của bổn cung thôi, thậm chí còn muốn duỗi tay tới người bên cạnh bổn cung. Nhờ bổn cung cảnh giác, bây giờ đã thu được tang vật. Định Vương, Ngụy Vương, các ngươi nói xem, đối phó loại bạch nhãn lang ăn cây táo, rào cây sung này, phải trừng trị như thế nào?”

Vẻ mặt của Ngụy Vương bất biến, không trả lời mà hỏi lại: “Chẳng lẽ dị tượng khoảng thời gian trước đều do hắn làm ra?”

“Còn không phải sao?” Thái Bình công chúa nói: “Hiện giờ thiên hạ thái bình, nhật nguyệt soi sáng, thần uy thiên tử chiếu rọi làm sao có yêu ma quỷ quái được? Rõ ràng là tên tặc này giở trò bịp bợm, dùng một vài kỹ xảo xấu xa, đội lốt xà quỷ hại người.”

Thái Bình công chúa nhìn thẳng bọn họ, khóe môi dường như giễu cợt, lời đầy ẩn ý. Ngụy Vương biết kế này đã thất bại, trong lòng hắn rất ảo não, nhưng thái độ vẫn bễ nghễ thong dong, chẳng hề để ý mà nói: “Hóa ra là hắn giở trò. Nếu đã bắt được thủ phạm thì cứ xử trí là được.”

“Việc riêng của phủ Công chúa phủ, đương nhiên ta sẽ xử trí, không cần Ngụy Vương nhọc lòng.” Thái Bình công chúa nhìn về phía Định Vương, không rõ ánh mắt có ý gì: “Định Vương, đây là thị vệ của chàng, ta xử trí chàng sẽ không để ý chứ?”

Định Vương cười ôn tồn lễ độ: “Đương nhiên là không. Hắn quấy nhiễu công chúa, cho dù xử lý hắn như thế nào cũng không quá.”

Khi Thái Bình công chúa đang cùng Định Vương, Ngụy Vương nói chuyện, năm người trẻ tuổi đã trở lại viện. Mặc dù đã bắt được hung thủ, nhưng có lẽ trang viên vẫn sẽ náo loạn cả đêm. Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường không dọn ra ngoài, mà dự định tiếp tục ở tạm trong viện của Giang Lăng thêm một đêm.

Minh Hoa Thường ngáp một cái, lúc này mới cảm thấy buồn ngủ đến che trời lấp đất: “Buồn ngủ quá.”

“Ta cũng vậy.” Mí mắt Nhậm Dao díp lại, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩu tặc khốn kiếp, cuối cùng ta cũng có thể ngủ một giấc ngon rồi.”

Minh Hoa Thường đầy đồng cảm gật đầu. Minh Hoa Chương ngoái đầu lại nhìn Nhậm Dao một cái, vẻ mặt có chút không vui.

Nhậm Dao từ nhỏ đã sống như nam lang, miệng đầy lời thô tục. Nàng muốn nói thì thôi đi, nhưng những lời này sao có thể để Minh Hoa Thường nghe thấy?

Trong năm người đại khái chỉ có Giang Lăng còn suy nghĩ về vụ án. Hắn ngạc nhiên, sinh long hoạt hổ nói: “Minh nhị nương, sao nàng biết sáu con mắt kia không bị vứt đi, còn đoán được chúng được đặt ở chỗ nào? Có phải nàng đã từng đến phòng hung thủ rồi hay không?”

Minh Hoa Thường che miệng, duyên dáng ngáp một cái, nói: “Buồn ngủ quá, nhị huynh, Tạ a huynh, muội đi ngủ đây.”

Minh Hoa Chương gật đầu, Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm nói: “Chúc Nhị muội muội mơ đẹp.”

“Này, khoan hãy ngủ, nàng nói cho ta trước đã!” Minh Hoa Thường và Nhậm Dao rời đi không chút lưu tình. Giang Lăng nhìn về phía Minh Hoa Chương, nhiệt tình nói: “Minh nhị lang, làm sao ngươi biết……”

Minh Hoa Chương ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức đi thẳng tới cửa phòng của mình, thậm chí không có phản ứng gì. Giang Lăng đành phải lôi kéo Tạ Tế Xuyên: “Tạ huynh, ngươi sẽ không vội vàng đi ngủ chứ? Ta chuẩn bị rượu ngon, chúng ta vừa hâm rượu vừa trò chuyện!”

Tạ Tế Xuyên bất động thanh sắc đẩy tay Giang Lăng ra, vẻ mặt áy náy: “Trong nhà quản nghiêm, không được uống rượu, hảo ý của Giang thế tử ta chỉ có thể cô phụ, xin lỗi.”

Nói xong, Tạ Tế Xuyên liền quay đầu bỏ đi, không cho Giang Lăng cơ hội nói gì nữa. Giang Lăng gọi vài lần, cuối cùng trơ mắt nhìn bốn người kia bỏ hắn mà đi, một người cũng không giữ được.

Giang Lăng thở dài, tiếc nuối đi vào trong phòng mình: “Xem ra ta chỉ có thể uống một mình.”

Hắn đẩy cửa ra, phát hiện phòng mình không biết bị bao nhiêu người ghé thăm, vô cùng bừa bộn, thậm chí còn thiếu mất vài món đồ.

Giang Lăng khϊếp sợ tại chỗ. Từ trước tới nay, hắn chưa từng ở căn phòng nào bừa bộn như vậy, xem ra hắn chẳng thể nào ngủ được. Nhưng mấy gian phòng khác đều có người ở, có lẽ chỉ có thể đi gặp quản gia của phủ công chúa tìm phòng khác cho hắn.

Giang Lăng ra ngoài hai bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Khoan, đây không phải là viện của ta sao?”

Thánh lịch năm đầu tiên, mười bảy tháng giêng.

Hôm nay cuối cùng cũng liên hệ được với người ở dưới núi, Nữ hoàng lệnh cho cấm vệ quân tới Mang Sơn dọn tuyết thông đường, các đại gia tộc ở Lạc Dương cũng phái người tới giúp đỡ. Mọi người hiệp lực, cuối cùng lúc hoàng hôn đã đào ra một con đường. Đáng tiếc đã chiều rồi, hôm nay không thể khởi hành được, nhị huynh kêu ta tối nay chuẩn bị hành trang, sáng sớm ngày mai liền xuất phát.

Khi nhị huynh từ bên ngoài trở về, sắc mặt dường như không đúng lắm. Y đuổi ta đi, lặng lẽ trò chuyện riêng với Tạ a huynh. Bọn họ cho rằng ta không nghe thấy, kỳ thật ta có thể đoán được, tuyết lở không phải tự nhiên xảy ra.

Nhưng điều đó thì có quan trọng gì? Ngày mai ta đã có thể về nhà, có thể ăn điểm tâm nóng hầm hập, thịt hươu nướng ngoài giòn trong mềm, còn có món bánh bột Thực Ký ở thành đông!

Nhậm tỷ tỷ chưa từng ăn món bánh bột Thực Ký, ta đã hẹn với tỷ ấy, sau khi về Lạc Dương sẽ cùng đến thành đông ăn tôm lột, lộc nhung, bánh bột. Đáng tiếc Bảo Bảo không thể đi cùng ta, nếu có thể làm Giang Lăng chi tiền cho ta nuôi Bảo Bảo thì tốt rồi.

Minh Hoa Thường, bút ký đêm mười bảy tháng giêng, tại Phi Hồng Viên, Mang Sơn.

Tái bút: Cái tên Phi Hồng này thật không may mắn, nghe nói Thái Bình công chúa đã đổi tên trang viên này.

Lại tái bút: Hung thủ đột nhiên phát bệnh, chết trong phòng chứa củi của trang viên, không rõ cụ thể bệnh gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »