Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Bích

Chương 22.4: Lư lăng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Minh Hoa Chương nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, liền biết nàng không để tâm lời của hắn. Một tiểu nương tử như nàng, sao có thể tưởng tượng được ở Lạc Dương ngoài vạn vật thần cung, phố phường phồn hoa, còn có một nửa chìm trong bóng tối chứ?

Minh Hoa Chương buông một tiếng thở dài ở trong lòng, thầm nghĩ thôi vậy, những việc này vốn cũng không cần nàng phải nhọc lòng. Nàng cả đời ăn uống chơi bời, hô bằng gọi hữu là đủ rồi.

·

Lạc Dương, Tử Vi Thành, đại nội.

Nữ hoàng xem xong tấu chương, thì giơ tay ra. Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tiến lên đỡ Nữ hoàng đứng dậy.

Tuổi tác của Nữ hoàng đã cao, dù sao cũng không được xương đồng da sắt, không biết mệt mỏi như khi còn trẻ. Mới xem tấu chương nửa canh giờ đã cảm thấy ngột ngạt, mệt mỏi.

Thượng Quan Uyển Nhi đã phụng dưỡng bên cạnh Nữ hoàng nhiều năm, giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn ra nữ hoàng mệt mỏi, liền nói: “Bệ hạ, hoa mai ở Lệ Xuân Đài vừa nở, hay là người đến Lệ Xuân Đài giải sầu?”

Nữ hoàng nhàn nhạt ừ một tiếng. Thượng Quan Uyển Nhi theo hầu Nữ hoàng, đông đảo cung nhân, nữ quan vây quanh ở phía sau cùng Nữ hoàng tới Ngự Hoa Viên.

Trước đó vài ngày, Lạc Dương vừa mới có trận tuyết rơi dày đặc. Các hoạn quan quét dọn đường cho quý nhân đi, nhưng nóc nhà, góc tường, ngọn cây vẫn phủ đầy tuyết. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, các cung điện trong Tử Vi Thành nối tiếp nhau giống như trời và đất.

Nữ hoàng đi trên hành lang cẩm thạch trắng cao lớn, hai bên mái hiên cong và giá đỡ, những cây cột đỏ nối tiếp nhau, vô số người hầu im lặng đi theo phía sau bà.

Nữ hoàng đã ngoài 70 tuổi, ở độ tuổi này, người thường đều già lẩm cẩm, nhưng Nữ hoàng bước chân của nữ hoàng vẫn vững vàng, ánh mắt sắc bén, nắm trong tay quyền lực tối cao của đất nước. Không có bất kỳ kẻ nào dám xem bà như một lão phụ nhân.

Nữ hoàng vừa thưởng tuyết, vừa thuận miệng nhắc: “Nghe nói mấy ngày trước, một thị nữ trong hành quán của Lư Lăng Vương đã chết?”

Thượng Quan Uyển Nhi thầm run lên, cẩn thận nhìn sắc mặt của Nữ hoàng. Nhưng Nữ hoàng lại vô cùng bình tĩnh, ngay cả đường cong khóe môi cũng sâu đến khó dò.

Thượng Quan Uyển Nhi thu hồi tầm mắt, thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không dám dừng lại quá lâu, cuối cùng lo lắng đề phòng trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, đúng là có chuyện như vậy. Trời lạnh, năm nay tuyết lại rơi nhiều, các cung nhân không chịu nổi lạnh giá, một hai người bệnh qua đời cũng không phải chuyện gì lạ.”

Nữ hoàng gật đầu, lại hỏi: “Thái Bình đâu, đã trở lại chưa?”

Hai vấn đề trâu và ngựa không tương quan, thoạt nhìn không có liên hệ, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm thấy không phải ngẫu nhiên.

Nữ hoàng tuyệt đối sẽ không nói những lời vô nghĩa, sau khi Nữ hoàng hỏi Lư Lăng Vương xong, đột nhiên lại nói đến Thái Bình công chúa, có phải trong thư của Thái Bình công chúa hai ngày trước đã viết gì đó?

Thượng Quan Uyển Nhi không rõ Thái Bình công chúa đã nói cái gì, chỉ có thể châm chước hồi báo: “Hôm qua cấm vệ quân tới báo, nói đã dọn xong tuyết trên núi, có lẽ chậm nhất là chiều nay, công chúa sẽ trở về.”

Nữ hoàng ừ một tiếng, không nói chuyện nữa. Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm thấy kinh hồn táng đảm. Nữ hoàng hỏi những điều này làm gì? Hay là, Nữ hoàng phát hiện mình từng truyền tin cho Thái Bình công chúa?

Không thể nào, rõ ràng mình đã làm rất kín đáo. Chẳng lẽ là hai huynh đệ họ Trương cài mật thám ở bên người mình, tố giác mình?

Nửa chặng đường còn lại, Thượng Quan Uyển Nhi đi như bị kim chích, nhưng vẫn phải tươi cười, đưa ra những lời nhận xét dí dỏm theo ý thích của Nữ hoàng. Tuổi tác của Nữ hoàng đã cao, đi trong gió không bao lâu liền cảm thấy mệt, cuối cùng họ cũng không tới Lệ Xuân Đài, chỉ ở Văn Điện nhìn một hồi thì trở về.

Sau khi về Tuyên Chính Điện, Thượng Quan Uyển Nhi không kịp nghỉ ngơi, lập tức bưng tách trà tới cho Nữ hoàng. Nữ hoàng tiếp nhận tách trà, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Truyền Lư Lăng Vương lại đây đi.”

Thượng Quan Uyển Nhi cả kinh, theo bản năng cảm thấy vui mừng, nhưng nhanh chóng đè nén lại, trịnh trọng hành lễ: “Vâng.”

Thiên hạ đều biết, hiện giờ Nữ hoàng chỉ còn hai nhi tử còn sống, ấu tử là Hoàng trữ bị giam cầm trong thâm cung, tam tử Lư Lăng Vương bị giáng tới Lư Lăng, còn hơn cả giam cầm, sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai. Nhưng bọn họ không biết, từ vài năm trước, Nữ hoàng đã bí mật triệu Lư Lăng Vương hồi kinh.

Chuyện này không có bao nhiêu người biết, Thượng Quan Uyển Nhi là một trong số đó. Sau khi nhận được tin tức, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức sai cung nữ đi gặp Thái Bình công chúa truyền tin. Điều tệ hại chính là, không bao lâu, cung nữ này đã chết.

Thượng Quan Uyển Nhi vì thế hãi hùng khϊếp vía hồi lâu, bà ta không tin cung nữ chết ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ ra vì sao cung nữ lại chết. Bà vẫn luôn cảnh giác, chờ đợi người phía sau màn ra chiêu thứ hai. Nhưng chờ đến hôm nay, cũng không thấy đối phương có bước tiếp theo.

Thượng Quan Uyển Nhi khó đoán, tâm tư của Nữ hoàng lại càng khó dò.

Lòng của Nữ hoàng còn sâu hơn biển, một tay bà ấy kéo tiểu nhi tử xuống ngôi vị Hoàng đế, cầm tù hắn ở trong cung, không được gặp người ngoài, rồi lại lập hắn là Hoàng trữ. Kịch bản tương tự cũng xuất hiện ở trên người Lư Lăng Vương. Nữ hoàng bí mật triệu Lư Lăng Vương vào kinh, rồi lại chậm chạp không gặp hắn.

Chiêu thức ấy thật thật giả giả, hư hư thực thực. Ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi hầu hạ bà mười mấy năm cũng mờ mịt. May mắn, trước khi Thượng Quan Uyển Nhi bị suy đoán của mình hù chết, cuối cùng Nữ hoàng cũng chịu gặp Lư Lăng Vương.
« Chương TrướcChương Tiếp »