Chương 23.3: Vở kịch

Hai huynh đệ họ Trương không dám nghĩ. Bây giờ bọn họ đã lên thuyền của Võ gia, đã không còn đường quay đầu nữa, chỉ có thể đi thẳng tới cuối con đường.

Sau khi họ truyền tin cho Ngụy Vương liền chờ ở trong cung, vừa như trút được gánh nặng vừa kinh hồn táng đảm mà chờ tin tức. Kết quả, lại chờ được tin dữ Nữ hoàng tiếp kiến Lư Lăng Vương.

Sắc mặt Trương Dịch Chi u ám, Trương Xương Tông bực bội đi tới đi lui, không còn nhìn thấy chút trương dương quý khí nào trên khuôn mặt được trong ngoài cung ca ngợi là “Hoa sen Lục lang” kia. Hắn nhìn chiếc bình vàng tinh xảo của Tây Vực ở bên cạnh, không hiểu sao lại cảm thấy phiền lòng, quăng thật mạnh xuống: “Không phải Ngụy Vương nói hắn có biện pháp sao, biện pháp của hắn đâu?”

Chiếc bình vàng rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai, phảng phất vang vọng cả tòa cung điện. Trương Dịch Chi trầm mặt nói: “Đừng náo loạn, đã là khi nào rồi mà đệ còn có tâm tư phát giận? Bây giờ đệ có sức ném bình Tây Vực, chờ thêm hai năm nữa đệ có sức lực nhặt đầu của mình lên không?”

Sắc mặt Trương Xương Tông cũng khó coi, giận quát: “Vậy huynh nói phải làm sao bây giờ?”

Trương Dịch Chi hít sâu một hơi, nỗ lực bình tĩnh lại, gọi thân tín tới nói: “Đi truyền lời cho Ngụy Vương, nói Nữ hoàng đã mềm lòng, hắn có năng lực gì thì nhanh dùng đi. Nếu không, cũng chỉ có thể chuẩn bị nhặt xác.”

Ngụy Vương mới vừa hồi vương phủ, còn chưa vào cửa liền thấy quản gia đứng ở cửa. Cuối cùng quản gia cũng nhìn thấy Ngụy Vương, hắn vội vàng chạy tới nói nhỏ vào tai Ngụy Vương.

Ngụy Vương nghe xong mí mắt nhảy dựng, đang muốn lập tức tiến cung, nhưng quay người đi được hai bước, lý trí buộc hắn phải dừng lại.

Không thể vào cung. Nữ hoàng bí mật triệu Lư Lăng Vương hồi kinh, hiện tại còn chưa công bố tin tức này. Hắn ồn ào vội vã vào cung chẳng phải là lộ ra việc hắn sắp xếp tai mắt bên người Nữ hoàng?

Đương nhiên, tai mắt thì mọi người đều có, hắn, Thái Bình thậm chí trong lòng Nữ hoàng đều biết rõ, nhưng không thể làm ầm ra ngoài sáng được.

Ngụy Vương đứng trước cửa, gió xuyên qua vạn Phật tháp cao ở Lạc Dương, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng thổi vào trong tay áo của hắn. Dường như hắn không cảm giác được lạnh giá, vẫn không nhúc nhích.

Đầu tháng giêng, tiệc năm mới vừa kết thúc không lâu, Ngụy Vương đang đắm chìm trong yến hội liên miên thì đột nhiên nhận được mật tin của hai huynh đệ họ Trương, nói Lư Lăng Vương hồi kinh.

Khi Ngụy Vương nhận được tin, cơn say nháy mắt biến mất.

Hành động của Nữ hoàng lần này quá bí ẩn, bà chỉ đón một mình Lư Lăng Vương, thê tử, con cái, người hầu của Lư Lăng Vương đều ở lại. Khâm sai ra roi thúc ngựa không ngừng, công tác tránh tai mắt, bảo mật được làm vô cùng kín kẽ, đến người nhà họ Võ cũng không phát hiện. Ngụy Vương cũng mất cơ hội chặn gϊếŧ Lư Lăng Vương ở trên đường. Sau khi nhóm người đến Lạc Dương, Nữ hoàng phái người đưa Lư Lăng Vương vào cung, sắp xếp hắn ở trong cung để bảo vệ bí mật.

Nếu không phải hai huynh đệ họ Trương cả ngày ở bên cạnh Nữ hoàng, nắm được tin tức sớm, không biết Ngụy Vương sẽ chẳng hay biết gì trong bao lâu.

Lư Lăng Vương được bảo vệ ở trong cung, xung quanh đều là người của Nữ hoàng, Ngụy Vương không tìm được cơ hội gϊếŧ Lư Lăng Vương, hắn cần phải nghĩ cách khác ngăn Nữ hoàng gặp Lư Lăng Vương.

Trong lúc Ngụy Vương đang đau đầu, hắn bỗng nhiên nghe nói Thái Bình công chúa tiến cung, năn nỉ Nữ hoàng hơn nửa ngày, nói Thần Đô đã lâu rồi không náo nhiệt, bà muốn tổ chức Phi Hồng Yến.

Đương nhiên chuyện này không có gì quan trọng, điều Thái Bình công chúa thật sự muốn nói là nửa câu sau. Đã lâu rồi bà chưa gặp Hoàng trữ, muốn nhân dịp Tết Thượng Nguyên đoàn tụ với huynh trưởng, cùng chia sẻ niềm vui với người nhà.