Chương 25.8

Đối với tiểu nương tử như Minh Hoa Thường mà nói, cùng trưởng bối ra ngoài dâng hương chẳng khác nào ra ngoài du ngoạn.

Minh lão phu nhân đối với Phật Tổ thập phần thành kính, nhưng các tiểu nương tử thì không khắc sâu tín ngưỡng như vậy. Minh lão phu nhân thấy các cô nương quỳ trên đệm hương bồ nhìn ngó xung quanh, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thầm hiểu các nàng không ngồi yên được, liền mở miệng nói: “Ta không cần các con phải ở đây, đi ra ngoài chơi đi.”

Minh Hoa Thường và Minh Chước vui mừng phấn khởi, Minh Dư vẫn luôn quảng bá mình là hiếu nữ thì nói: “Các muội ra ngoài chơi đi, ta cùng tổ mẫu niệm kinh.”

Nụ cười trên mặt Minh Hoa Thường cứng đờ, Minh Chước hung hăng trừng mắt nhìn Minh Dư một cái. Minh lão phu nhân khép hờ mắt nói: “Không cần. Cưỡng ép mấy đứa ở lại, người ở đây nhưng lòng không ở đây, không thành tâm với Phật Tổ thì thà rằng không bái. Hôm nay thời tiết đẹp, rất nhiều người tới chùa Bồ Đề đạp thanh, mấy đứa cũng ra ngoài giải sầu đi, đừng đi xa là được.”

Môi Minh Dư mấp máy, không giả vờ nữa. Minh Hoa Thường thở phào một hơi, vội vàng hành lễ với Minh lão phu nhân: “Đa tạ tổ mẫu.”

Ba tỷ muội các nàng che giấu vẻ mặt và sự bất hòa trong lòng đến cuối cùng, chờ sau khi thân mật ra khỏi Phật đường thì như thể không quen biết, ngoảnh mặt làm ngơ lẫn nhau, ai đi đường nấy, không bao lâu đã không thấy bóng dáng.

Minh Hoa Thường vui vẻ tự tại, mang theo Như Ý đi ngắm hoa trong chùa. Minh lão phu nhân nói không sai, hôm nay khách đến chùa Bồ Đề rất đông, nhân sĩ, danh sĩ ùn ùn kéo đến, chỗ nào cũng có thể thấy văn nhân ngâm thơ. Có người hứng thú liền cầm bút làm thơ trên tường, người xung quanh bất kể là người đọc sách hay là bá tánh đều có thể dừng lại bình luận vài câu.

Mặc dù Minh Hoa Thường là gà mờ ở phương diện văn học nhưng nàng rất thích bầu không khí này, nàng dẫn Như Ý đi tới bức tường xem náo nhiệt. Văn nhân vừa mới viết xong đã có những người khác đi tới đấu thơ, người xem bình luận những bài thơ trên tường. Có người cho rằng cái thứ nhất hay hơn, có người cảm thấy cái sau đó hay hơn, cuối cùng khán giả chia thành hai nhóm tranh cãi với nhau.

Minh Hoa Thường đang xem náo nhiệt, lúc đang ầm ĩ, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một âm thanh hoảng sợ: “Cứu mạng, có quỷ!”

Không khí náo nhiệt cứng lại, Minh Hoa Thường cũng quay đầu tò mò nhìn phía sau.

Một người có vẻ là tôi tớ vọt vào chùa Bồ Đề, bị vấp ngạch cửa té ngã, hắn như không cảm thấy đau bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào chính điện: “Phương trượng, chủ nhân nhà ta cho mời, làm phiền ngài đến Ngỗi trạch đuổi quỷ!”