Chương 7

Làn khói từ hương an hồn lượn lờ trong phòng, Thanh Vinh nhìn bé rắn cưng nằm trên đệm mềm, đây là lần thứ hai trong cuộc đời rồng dài đằng đẵng của mình, y biết thế nào là hữu tâm vô lực. Muội muội còn quá nhỏ, ngay cả lời người khác nói còn nghe không hiểu, y thật sự không biết làm cách nào để nói cho bé con biết bé chỉ bị mù tạm thời, đây là chuyện bình thường nên chỉ có thể không ngừng vuốt ve bé, dùng tiếng rồng hát ru bé ngủ.

Nhưng theo thời gian trôi đi, y thấy bé con càng ngày càng bực bội bất an. Hương an hồn và khúc hát ru chỉ có tác dụng bổ trợ, hiện tại A Thúy rơi vào trạng thái bất an cực độ, không thể nào bình tĩnh được. Hương an hồn làm nàng thấy không khí vẩn đυ.c, đầu óc choáng váng, giọng hát mềm nhẹ dễ nghe của Thanh Vinh rơi vào tai cũng biến thành tạp âm phiền phức nhưng nàng không biểu đạt được, điều đó làm bé rắn càng trở nên gắt gỏng.

Thanh Vinh cẩn thận che chở nàng, không dám thử các cách an thần có tác dụng mạnh khác. Thức hải của bé rắn mới sinh không lâu còn quá mức non nớt yếu ớt, nhỡ không cẩn thận sẽ tạo ra vết thương không bao giờ chữa lành được. Vì thế chỉ có thể lo lắng nhìn bé rắn bắt đầu kháng cự sự trấn an của y, đôi mắt không có tiêu cự mở to, cái đuôi cuộn tới cuộn lui như cái bánh quai chèo, cứ một chốc lại hung hăng quật lung tung. Thanh Vinh sợ nàng bị thương, đồng thời lại muốn nàng xả hết sự nóng nảy trong lòng ra nên y dùng thần vân ngũ sắc bản mạng của mình vây quanh nàng, giúp nàng ngăn cản phản lực.

Đến ngay tối hôm đó, đôi mắt của A Thúy đã hoàn toàn không nhìn thấy gì. Theo lời Nam Ương nói, nàng sẽ bị mù chừng ba đến năm ngày, ba đến năm ngày sau mới bắt đầu lột da. Nói cách khác, ít nhất A Thúy phải chịu đựng sự sợ hãi vì bị mù khoảng ba ngày.

Thanh Vinh nhìn bé rắn đã cam chịu, chậm rãi im lặng, cuộn tròn người thành một đống, đau lòng muốn chết. Sau khi ngẫm nghĩ, y biến thành rồng vàng nhỏ bò lên giường, dùng bốn móng vuốt bao quanh nàng, dùng đầu mình kề sát vào đầu nhỏ của nàng, vươn chiếc lưỡi hồng nhạt cẩn thận liếʍ cổ bé rắn, đuôi dùng lực vuốt ve đuôi nàng giống như cách y vuốt ve nàng khi ở hình người.

Bí kíp chăm trẻ đã ghi, cố gắng tiếp xúc thân thể với bé nhiều nhất có thể, để bé cưng có cảm giác an toàn.

Có lẽ là do mệt mỏi, lúc này bé rắn không kháng cự sự tiếp xúc của y như khi gắt gỏng buổi chiều nữa, xoay người hai lần xong nằm gọn trong l*иg ngực y không nhúc nhích, để mặc y liếʍ.

Thanh Vinh vận công làm ấm cơ thể, điều chỉnh tư thế để bé rắn nằm thoải mái hơn, trong lòng không kìm được nghĩ, nếu thời gian lột da của bé cưng giống thời gian lột da của rắn bình thường thì thật tốt, nếu đúng thế thì còn một tháng nữa, y có thể chậm rãi dạy tiếng rắn cho nàng, ít nhất để nàng biết việc nàng mù là việc không thể tránh khỏi trong tương lai, lột da không phải chuyện gì đáng sợ, đó là biểu hiện nàng đang trưởng thành.

Thanh Vinh ôm lấy muội muội quý giá như trân bảo, thông qua tiếp xúc dịu dàng và giọng nói dịu dàng, cố gắng truyền sự lạc quan của mình sang cho bé rắn cưng, không khí chậm rãi ấm áp lên.

Đột nhiên... rồng vàng cứng người!

Ngay cả cái đuôi đang trấn an muội muội cũng ngừng đong đưa, căng ra duỗi thẳng.

Thì ra A Thúy không nhìn thấy nên xúc giác nhạy cảm hơn bình thường. Nàng mờ mịt nhận thấy hình như lớp vảy chỗ trung tâm phần bụng của rồng vàng đang dán sát vào nàng có chút khác. Nên lặng lẽ nhếch đuôi lên, tò mò dùng chóp đuôi gảy gảy mấy khối vảy kia.

Những miếng vảy đó là vảy ngược của rồng! Nơi không ai được phép chạm vào cũng là nơi mẫn cảm nhất của Thanh Vinh! Nơi ngay cả chính y cũng phải cố hết sức không chạm vào!

Rồng vàng cứng còng khiến A Thúy thấy chơi thật vui, lại chạm vào đó.

Rồng vàng run lên như bị điện giật, suýt chút nữa tự tay đẩy muội muội ra.

Phản ứng mạnh như vậy? Thật hiếm có! A Thúy xấu xa tăng thêm sức, trước khi Thanh Vinh kịp ngăn cản, lại mạnh mẽ dùng đuôi xẹt qua, cuối cùng còn gảy một miếng vảy lên.

Hành động này trực tiếp kí©h thí©ɧ thần kinh của Thanh Vinh!

Rồng vàng chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, tầm mắt mất tiêu cự hơn mười giây mới chậm rãi trở lại bình thường. Nhưng theo bản năng vẫn nhớ rõ người trong lòng mình là muội muội cưng nên mới không thẳng tay ném yêu tinh gây sự trong lòng này ra khỏi Thiên Tứ Giới.

Thanh Vinh hít sâu vài lần, đang định mở miệng thì A Thúy lại dùng chóp đuôi gảy... miếng vảy nằm ngay chính giữa ra.

!!! Rồng vàng đang định đứng dậy bỗng mềm chân, không thể khống chế ngã rạp lên người A Thúy. A Thúy đột nhiên bị đè suýt không thở nổi.

Đúng là tự làm bậy không thể sống...

Thấy mình đè lên muội muội, Thanh Vinh vội vàng đứng dậy, nhưng không dám ôm nàng luôn mà sợ hãi dùng móng vuốt che bụng mình lăn sang một bên, xoay người đã biến thành một bé shota hồng y kim quan.

A Thúy cảm nhận được đôi tay bế mình lên không phải là một đôi móng vuốt nữa mà là một đôi tay người thì tiếc nuối cong đuôi.

Kề cận bên nhau một tháng, Thanh Vinh không nhận mình nằm lòng các động tác nhỏ của nàng nhưng cũng có thể đoán được ý nghĩa đại khái đằng sau hành động đó. Thấy muội muội không vui, y cũng rất khó xử, những chỗ khác tùy nàng muốn thế nào cũng được (thật sao?) dù sao y da dày thịt béo, nhưng… nhưng chỗ đó thì…

A Thúy không biết sự rối rắm trong lòng Thanh Vinh, vô ý thức cong đuôi khi nằm trong lòng bàn tay của y.

Sao… làm sao bây giờ… Hình như muội muội muốn nghịch chỗ đó lắm! Nhưng mà…

Hửm? Hơi ngứa, A Thúy lại cong đuôi, gãi gãi chỗ ngứa.

… Dù sao muội muội cũng không thấy! Không khóc không giận dỗi mà chỉ muối nghịch vảy ngược của y. Y… Chẳng lẽ ngay cả yêu cầu nho nhỏ này mà cũng không thỏa mãn được bé cưng sao? Y không phải một người ca ca tốt…

Nghĩ tới đây, bé shota phồng đôi má trắng nõn như bánh bao, hiên ngang nằm ngửa, kéo quần áo lên, lộ ra chiếc bụng trắng bóc, bỏ lớp ngụy trang của lớp da trên rốn xong thì hiện ra năm chiếc vảy vàng sáng.

Hít sâu một hơi, run run đặt bé rắn lên lớp vảy đó, cắn môi, một tay che chở phòng không may bé rắn sẽ trượt xuống, một tay siết chặt mép giường, đôi mắt nhắm chặt giống như sắp bị chà đạp.

A Thúy cảm thấy chỉ cần nàng nhúc nhích đã khiến người dưới thân mình run mạnh, động đậy, run, lại động, ‘bộp’ một tiếng, mép giường hóa thành bụi mịn lướt qua bàn tay non mịn của bé shota rơi xuống đất.

Tuy A Thúy không nhìn thấy nhưng cũng đoán được chắc có chuyện gì đó khá bi thảm (?) xảy ra, không đành lòng trêu chọc y nữa nên lần mò bò xuống khỏi người y.

“Không… không chơi nữa?” Thanh Vinh thở phì phò ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt, sờ đầu bé rắn, “Ngoan quá! Đã biết thương ca ca rồi!”



Sáng sớm ngày hôm sau, khi Nam Ương đến kiểm tra cơ thể cho A Thúy thì thấy mép giường rách nát, âm thầm cảm thán: Không hổ là chủ nhân nhỏ, dù hiện tại hạ mình biến rắn thì vẫn rất mạnh, ngay cả Ô Ngọc - vua của linh ngọc, thứ ngọc cứng rắn nhất thế giới cũng bị nàng bóp nát. Tương lai rộng mở, không thể đoán trước!

Có người hỏi hắn tại sao không nghĩ là Thần quân làm, Nam Ương cười nhạo kẻ đó thiếu hiểu biết. Kiểu người cho dù thái sơn sụp ngay trước mắt mà mặt còn không biến sắc như Quân Thượng sao có thể có mâu thuẫn gì với cái mép giường này được?



Ngày thứ ba, A Thúy mở to mắt thức dậy, vui sướиɠ phát hiện mình có thể nhìn thấy hình dáng đồ vật một cách mơ hồ!

Buổi tối hôm đó nàng đã bình tĩnh lại, một là vì nhớ kiếp trước từng nghe ai đó nói rằng, mấy ngày trước khi lột da, rắn sẽ mù tạm thời. Có lẽ rắn ở thế giới này cũng giống vậy nhỉ? Ôm ấp hi vọng này nên nàng quyết định đợi thêm mấy ngày nữa xem tình hình thế nào. Thứ hai là trông rồng vàng nhỏ rất lợi hại, đồng thời lại rất quan tâm nàng, thế giới yêu quái này vốn không phù hợp với thường thức của thế giới trước, dù nàng có mù thật thì nói không chừng vẫn có thể chữa được.

Dù trong lòng đã an tâm hơn nhưng không tính ra được thời điểm chính xác thị lực sẽ trở lại bình thường. Ánh sáng xuất hiện bất ngờ luôn khiến người ta vui sướиɠ mà.

Nhưng không chờ sự sung sướиɠ đó kéo dài vài giây, môi của nàng đột nhiên ngứa kinh khủng, cảm giác này dần tồi tệ hơn theo thời gian, rất nhanh biến thành một cảm giác khó có thể chịu đựng, rồi cảm giác đó dần dần lan khắp toàn thân!

Ngứa kinh khủng, A Thúy hận không thể có lớp vỏ cây thô ráp nào xuất hiện để nàng lăn lộn trên đó, đáng tiếc xung quanh nàng đều là gấm vóc mềm mại bóng loáng, không có thứ gì có thể giúp nàng giảm bớt sự đau khổ này.

Đúng lúc rồng vàng nhỏ ngó qua xem nàng dậy chưa. Cuối cùng cũng tiếp xúc được với một vật thể có thể dùng để ma sát, A Thúy lập tức quấn chặt lấy y, hận mỗi centimet trên cơ thể mình đều có thể cọ được vào khe hở trên vảy của y, trông như không hề có cảm giác đau đớn mà dùng môi ma sát với mấy khối vảy thô to trên cổ y.

Muội… muội muội chưa từng nhiệt tình với y như vậy! Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Rồng vàng nhỏ cảm thấy mình sắp chết vì bỗng nhiên được yêu thương như thế này!

Nhưng chỉ một lát sau, rồng nhỏ thường ngày bị lơ bỗng chốc nhận ra có điều khác thường, ngay lập tức ý thức được rằng muội muội muốn lột da.

Rồng nhỏ vừa mở vây ra, ngoan ngoãn nằm trên giường cho muội muội cọ xát, vừa liếʍ khắp cơ thể giúp nàng giảm bớt đau đớn, vừa truyền âm cho Linh Khuê và Nam Ương.

Vì bé rắn đã mù trước thời gian dự kiến những một tháng nên bọn họ đều nghi ngờ thời gian từ khi mù đến khi lột da của nàng cũng sẽ bị rút ngắn. Đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, chỉ chờ đến khi tổ tông nhỏ này phát tác.

Chỉ vài phút, bồn tắm nhỏ được mang vào phòng, bên trong đó là nước thuốc màu xanh nhạt tỏa hương thơm mát, có công hiệu giảm bớt sự đau ngứa khi rắn nhỏ lột da. Một khúc gỗ hình trụ màu xám có từng vòng vân khắc sâu ở mặt ngoài đặt ngang qua mặt chậu. Hình trụ này dùng Cầu Mộc, loại cây chỉ sinh trưởng ở Cực Nam chế tạo thành, không những giúp bé rắn dễ dàng cọ rơi da cũ, còn giúp tạo ra một lớp màng bảo vệ khi lớp da cũ vừa lột ra khỏi người, nó còn có công hiệu tẩm bổ lớp da non của bé rắn nữa.

Rồng vàng nhỏ mang bé rắn quấn quanh người y bơi vào nước thuốc, nhẹ nhàng đặt nàng lên hình trụ màu xám ấy.

A Thúy tiếp xúc với nơi thoải mái hơn thì không cần y động móng vuốt đã tự mình bò qua.

Khoảnh khắc muội muội thả ra, trong lòng Thanh Vinh rất hụt hẫng, vừa quấn y thật chặt, thế mà có nơi tốt hơn đã không thèm ca ca này luôn rồi…