Chương 25

25. Ma Thanh Thái dũng mãnh

Độc tem

Tôi hạ tầm mắt hơi đau lòng cho cu cậu. "Chuyện qua cả rồi, những giáo viên không phân biệt tốt xấu đó sẽ không xuất hiện nữa đâu."

"Từ đó về sau tôi ghét những người giáo viên ra vẻ đạo mạo, cũng ghét những người lớn thích nói chuyện đạo lí lớn lao. Anh họ không thích tôi như thế, thường xuyên kêu tôi không biết lễ phép, giống như lúc nãy tôi gọi tên của chị, anh họ sẽ giận dữ. Nhưng chúng ta chỉ hơn kém nhau có 3 tuổi à gọi cô giáo thật sự kỳ lắm." Vương Giới những lúc không ngu ngốc cũng khá đáng yêu, ngũ quan xinh xắn rất được yêu thích, tôi dùng hết sức vò đầu cu cậu thật mạnh, vừa vò vừa trút giận.

Tôi cũng không nén được cười phá lên, hai người tiếp tục trò chuyện câu được câu chăng, tới cổng gặp được nhân viên giao hàng của nhà hàng, thanh toán tiền, cầm hộp cơm bước vào trong.

Vương Giới đi theo sau tôi, hiển nhiên rất thích thú với bữa tối sushi.

Đáng tiếc sự vui vẻ này không thể duy trì được bao lâu bởi vì khi tôi vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Ma Thanh Từ khóc lóc quỳ trên sàn nhà, bên cạnh còn có một người đàn ông, sắc mặt của Ma Thanh Thái đen thui đầy vẻ giận dữ tôi nhanh chóng thả đồ trong tay xuống, chạy tới bên cạnh hắn.

"Anh! Em thật sự thích Nhiễm Trạch, anh cho chúng em kết hôn được không? Em muốn ở bên anh ấy! Em muốn ở bên anh ấy!" Hoa lê mang lệ, người đẹp dù có khóc thì vẫn đẹp, chỉ là đối với Ma Thanh Thái lại chẳng có tác dụng gì.

Người đàn ông đang đứng kia chính là Khưu Nhiễm Trạch đã lâu không gặp, hắn thấy tôi, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ, nhưng lập tức bình thường lại, giả vờ như không biết tôi cứ thế quỳ gối bên cạnh Ma Thanh Từ.

"Anh, em biết em không thể cho tiểu Từ một hạnh phúc trọn vẹn, nhưng em nhất định sẽ cố gắng, cố gắng cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp!"

"Tôi nói cậu không đi làm diễn viên thực sự là uổng phí khả năng diễn xuất của mình. Cậu nói muốn cho tiểu Từ hạnh phúc như thế nào? Cho nó cuộc sống tốt như thế nào? Những gì cậu có thể cho nhà họ Ma Thanh chúng tôi không thiếu! Cũng có thể giá trị hiện tại của nó đã hơn anh gấp mấy chục lần rồi, cậu có tư cách gì ngồi đây mạnh miệng không biết xấu hổ với tôi." Ma Thanh Thái tức giận, thấy tôi và Vương Giới đứng bên cạnh bèn rống lên "Hai người đi vào cho tôi, đừng có lộn xộn!"

"À, được." Xách hộp cơm và nước uống nhanh chân theo Vương Giới vào phòng, Vương Giới rõ ràng là bị dọa cho sợ, khuôn mặt căng ra nhưng vẫn ghé sát vào cửa nghe trộm.

"Tôi nói anh ấy sẽ không đánh chị họ chứ? Chị ấy đã khóc thảm thiết như vậy mà ảnh còn trưng cái bản mặt hung ác đó ra thật là không giống tính cách của ảnh chút nào, ảnh là người thương chị họ nhất mà."

Vương Giới chớp mắt, nói như đúng rồi: "Nói không chừng lần này ảnh còn có thể giam lỏng chị ấy, giống trong truyện vậy đó."